Nghe lời bác sĩ mà lòng Ngọc mừng khấp khởi, mọi việc đều thành côngđúng như cô toan tính, bây giờ chỉ cần diễn tốt phần còn lại. Nước mắtbắt đầu trào ra, Ngọc thảng thốt:
-”Em xin lỗi, em xin lỗi, tại em không tốt, em là mẹ không ra gì nên mới không giữ được con của chúng ta”.
-”Thôi, không phải lỗi của em, đừng tự trách mình”.
Minh an ủi, anh quay đi, rơm rớm, có ai ngờ ngày anh biết là mình sẽđược làm cha cũng là ngày anh mất đứa con của mình. Uyên đứng ngoài cửacũng phải rơi nước mắt, khóc vì thương Minh, khóc vì đứa trẻ tội nghiệpkhi chính mẹ nó không cần nó, khóc vì chính nàng- nạn nhân trong vở kịch tự biên tự diễn của người bạn tốt; thoáng nhìn thấy Uyên, Ngọc vùngvẫy, gào thét:
-”Trả con lại cho mình, trả con lại cho mình, đứa trẻ là vô tội mà,sao bạn lại làm như vậy? Bạn có thù oán gì thì trút lên mình, sao lạitrút lên con mình?”
Ngọc đập tan cả ống nước đang truyền, cả người ngã nhào xuống đất, cô dùng mảnh vỡ của chiếc bình thủy tinh, toan tự tử:
- ” Để tôi chết đi, người làm mẹ vô dụng như tôi thì sống làm gì hảtrời, con ơi, cho mẹ theo con với…Các người đừng cản tôi…để tôi đi”.
Phải khó khăn lắm Minh mới giữ được Ngọc, anh ôm chặt cô vào lòng để y tá tiêm thuốc an thần. Chứng kiến những thước phim sống động ấy, Uyênchỉ biết cười khẩy, nàng nghĩ nhất định năm nay nếu cái tên Như Ngọc ứng tuyển vị trí nữ diễn viên xuất sắc nhất, nàng sẽ không phân vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chon-ai-sieu-mau-hay-osin/57736/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.