Một buổi chiều nắng đẹp, chẳng thèm nghe người ở đầu dây điện thoại giải thích, Minh cúp máy, đi vào bếp:
-”Ngọc hôm nay ở lại ăn liên hoan cùng đoàn vì phim đã đóng máy.”
Uyên run cầm cập, từ lần ở làng Mộc Lan thì đây là lần thứ hai nàngđứng cạnh Minh sát như vậy, anh lại còn cố tình ghé sát vào tai nàng như để trêu ngươi, chả nhẽ Minh biết Uyên có cảm giác với anh nên cố tìnhthử nàng, xem nàng có thực là người bạn tốt của Ngọc không? “Okie, cứthử đi, dù thế nào tôi cũng chả thèm thích anh đâu”. Nghĩ ngợi vẩn vơ,Uyên để con dao xén vào tay mình lúc nào không hay, nàng chưa kịp kêuđau thì cái người đó đã xót xa cầm lấy tay nàng mút mút. Khoảng khắc ấy, người Minh như tê dại, anh quá gần nàng, mùi thơm trên cơ thể nàngkhiến anh choáng ngợp, anh không chỉ muốn mút tay nàng, mà con muốn ômnàng vào lòng, ăn tươi nuốt sống luôn cả nàng. Dục vọng tràn ngập, mặtanh cũng đỏ bừng, cúi xuống, bờ môi anh chạm vào môi nàng, nàng như quên mất lí trí, bị anh mê hoặc… nhưng chỉ trong vài giây, nàng đã lấy lạibình tĩnh, đẩy anh rồi vội chạy ngay ra khỏi nhà. Uyên vừa chạy, nướcmắt vừa rơi, nàng khóc vì nàng khinh, nàng căm giận chính bản thân mình, sao nàng có thể làm vậy với người bạn tốt, tạo công ăn việc làm chomình chứ? Đáng nhẽ nàng không được cho anh cầm tay ngay từ đầu chứ? Cảmgiác tội lỗi dày vò nàng, nàng chỉ biết chạy, chạy và chạy,..
Minh đuổi theo Uyên, túm lấy tay nàng. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chon-ai-sieu-mau-hay-osin/57734/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.