Âm thanh sột soạt trên giấy theo từng cử động của bút phát ra.
Hết tờ này rồi tờ tiếp theo bay phập phờ giữa không gian im ắng, một chút gió lùa quấn theo hương nhài hoà lẫn vào hơi thở nhẹ nhàng của Thành Phong.
Từng tiếng gõ chậm rãi vang lên sau cánh cửa, âm thanh mang một chút bối rối và miễn cưỡng.
Thành Phong biết đó là Tự Hà, người phụ nữ anh vô cùng căm hận.
- Mời vào.
Cửa đã mở còn Tự Hà do dự chưa bước vào, cô phải đứng gần một phút chờ cho trái tim đập trầm ổn trở lại mới chậm rãi cất từng bước chân. Quãng đường ngắn thôi nhưng lại khiến Tự Hà thật khó khăn.
Tự Hà đã vào, nhưng đứng gần cánh cửa, như thể cô chỉ đợi cơ hội đầu tiên để được phóng ngay ra ngoài.
- Đứng xa thế làm gì?. Thành Phong buông bút, cười giễu: Lại gần đây.
- Tôi… tôi chỉ đến đưa bản kế hoạch cho tổng giám đốc rồi sẽ đi ngay. Tự Hà hớp hơi nói nhanh, trong đầu chỉ xuất hiện năm chữ: Phải-ra-khỏi-đây-ngay: Xin tổng giám đốc cho tôi biết cái này nên để đâu.
Nét mặt Thành Phong u ám, anh nhíu mày, lạnh lùng bảo:
- Để trên bàn.
Tự Hà lúng túng quan sát vẻ mặt Thành Phong, miễn cưỡng tiến đến bàn làm việc.
Đặt bản kế hoạch lên bàn, Tự Hà yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Đến cuối cùng cô đã có thể rút chân khỏi chốn này.
Nhưng việc đời khó lường trước…
Trong khoảng khắc cô định thu tay về, bàn tay Thành Phong còn nhanh hơn, anh tóm chặt cổ tay Tự Hà siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cho-em-doi/20348/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.