Sáng hôm nay là ngày tồi tệ nhất trong tuần, nói một cách chính xác là ngày mở màn cho chuỗi ngày khủng khiếp tiếp theo.
Tự Hà không chỉ bị khủng bố bởi ánh mắt giết người của tổ trưởng Nguyễn mà còn phải chịu đày ải về cả thể xác.
Đây là lần thứ n Tự Hà phải viết báo cáo, cô sắp rụng hết ngón tay, nộp đi nộp lại cho bà ấy mà vẫn bị cho là sai và phải viết lại.
- Tổ trưởng phải nói cho em biết là sai ở đâu chứ. Tự Hà chịu hết nổi, cô phải đứng lên phản kháng.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?. Viết mỗi một bản báo cáo cũng chưa xong. Tự mình mà tìm xem cô đang sai ở chỗ nào.
Tổ trưởng Nguyễn nói bằng cái giọng không thể hách dịch hơn được nữa.
Nếu không phải Tự Hà quá hiền lành thì cô cam đoan bà ta đã sớm vào hòm sau câu nói vừa rồi.
- Bình tĩnh, làm bà ta tức giận lên nữa không phải là điều khôn ngoan đâu. Thanh Vân nhẹ giọng khuyên bảo.
Tự Hà chán nản vứt tờ báo cáo vừa viết xong vào sọt rác, cô ấm ức nói.
- Nhưng em không biết báo cáo của em sai ở chỗ nào thì sao mà viết cho đúng ý bà ta được.
- Chẳng sai ở đâu hết, cái chính là bà ta muốn hành hạ em.
Tự Hà bất mãn kêu lên:
- Em không thể tiếp tục thế này, em còn chưa tìm được ý tưởng cho sản phẩm mới.
- Giống chị. Thanh Vân bình thản nói: Chị cũng chưa nghĩ ra.
- Mạc Tự Hà, phó giám đốc tìm cô kìa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-cho-em-doi/20347/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.