Chu Tự Hành rời khỏi người Hạ Tập Thanh, trầm mặc sửa sang lại quần áo.
“Tôi không thích đàn ông.” Thanh âm cậu trở về sự trầm ổn ban đầu, “Đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”
Hạ Tập Thanh vẫn duy trì tư thế nằm trên sô pha, anh đưa tay lên xoa xoa môi, quệt đi vết máu, cười nhạo.
“Những lời này tôi nghe nhiều đến mức tai mọc kén rồi.” Hạ Tập Thanh khinh thường liếc cậu, khóe miệng dính máu nhếch lên, một vẻ đẹp yêu dị.
“Cuối cùng bọn họ đều trèo lên giường tôi.”
Đồ cố chấp không thể nói lý!
Cậu cũng chả thèm liếc nhìn Hạ Tập Thanh lấy một cái, đi thẳng ra cửa.
Cuối cùng Chu Tự Hành cũng xác định, cảm tình Hạ Tập Thanh đối với cậu chỉ là dục vọng hơn thua mà thôi, giống như tên giết người hàng loạt, luôn cố chấp tìm kiếm nạn nhân tiếp theo để thỏa mãn ham mê của chính mình.
Còn cậu là người bị lựa chọn, không hơn.
Nghĩ vậy, sự phiền muộn trong ngực càng khuếch trương, không kiêng nể gì mà siết chặt lồng ngực, đè ép trái tim. Lúc đầu, cậu đối với Hạ Tập Thanh chỉ có sự chán ghét, chán ghét đến mức một câu cũng không muốn nói với anh ta. Tuy nhiên, cậu không thể nói rõ được, cảm xúc hiện giờ đã biến chất như thế nào.
Tức giận, không cam lòng, dường như có thể mô tả, nhưng đều chưa đủ.
Sau khi Chu Tự Hành rời đi, Hạ Tập Thanh nằm một mình trên sô pha thật lâu, trong đầu rất loạn, không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-thich-hinh-tuong-cua-em-2/2643644/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.