Tên này đang làm cái gì vậy?
Tự nhiên lại tán tỉnh cậu?! Bên trong rõ ràng còn một người kìa.
Chu Tự Hành bắt lấy bàn tay hư đốn của Hạ Tập Thanh, “Anh lại muốn làm gì?”
Ánh mắt Hạ Tập Thanh lười nhác di dời đến bàn tay đang nắm tay anh của Chu Tự Hành, lại ngó qua, nhìn vào mắt cậu, mặt không biểu cảm nói: “Đau.”
Hoàn toàn theo bản năng, Chu Tự Hành cảm thấy mình không đúng, lập tức buông tay Hạ Tập Thanh ra, há miệng thở dốc, hai tiếng “xin lỗi” suýt nói ra thì cậu đột nhiên phản ứng lại.
Không đúng nha, rõ ràng người này đùa bỡn cậu trước, dựa vào đâu mà cậu phải xin lỗi.
Hạ Tập Thanh quá thích kiểu trêu chọc cho Chu Tự Hành phát tức này, sau đó ranh giới đạo đức sẽ trói buộc cậu không được nổi bão. Giống như chú hổ con hung dữ, hơi trêu chọc đã tức giận đến bùng nổ, dùng một cái lồng sắt tinh xảo nhốt nó lại, nhìn nó ở trong lồng phát cuồng nhưng không tấn công người khác. Như vậy sẽ có hai hậu quả, hoặc là thuần phục được nó, hoặc là nó bị nó ăn tươi nuốt sống.
Đương nhiên, Hạ Tập Thanh tự tin kiêu ngạo chỉ cho phép khả năng trước xảy ra.
“Cậu nói xem, có phải chúng ta rất có duyên không?” Hạ Tập Thanh xoa xoa chỗ vừa nãy bị Chu Tự Hành nắm: “Sao lại vừa vặn thành hàng xóm rồi? Nói trước nha, tôi thật sự không biết cậu sống ở đây.” Lướt qua bờ vai Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-thich-hinh-tuong-cua-em-2/2643642/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.