Hạ Thụ nhẫn nại dọc đường.
Từ năm nhà họ Hạ suy tàn, Hạ Thụ cực kỳ nhạy cảm với tiếng động, có khi nghe thấy tiếng động, tim cô sẽ đập nhanh hơn, tay run rẩy, cả người rất khó chịu.
Xuống xe, sắc mặt Hạ Thụ vô cùng khó coi.
Tần Dã thấy cô vẫn nghiêm mặt, cho rằng trong lòng cô còn tức giận, ở bên cạnh dỗ dành.
“Cô cười một cái đi “
“Đừng lạnh mặt nữa, như vậy không xinh.”
“Để cho bọn họ thấy còn tưởng tôi bắt nạt cô, cười đi, giống vậy đó.”
Anh ta nở nụ cười, kề sát vào mặt cô.
Hạ Thụ vô thức tránh về sau, hai má tái nhợt, “Anh cách xa…”
“Sao vậy?” Tần Dã nhíu mày.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ta phát hiện ra, dường như cô cực kỳ ghét sự đụng chạm của anh ta, chán ghét con người anh ta, bỗng cảm thấy hơi buồn.
Anh ta giải thích: “Tôi nói với cô nhé, cô đừng tưởng nhà tôi bẩn như vậy thì tôi cũng vậy, không phải tôi bẩn đâu! Ngày nào tôi cũng tắm, tôi rất thích sạch sẽ, cô không cần coi tôi như là người bệnh…”
Hai người đã đi vào trong sân của Tiểu Phong Hà, trong lúc họ nói chuyện thì có nhân viên phục vụ đến, cười tủm tỉm gật đầu: “Tiểu Tần gia.”
Tần Dã khẽ ho, thu liễm một chút, “Bọn họ đến chưa?”
“Tổng giám đốc Quý, tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Thẩm đều đã tới, ở Hạm Đảm Các, chỉ thiếu ngài.”
Nghe thấy câu tổng giám đốc Hoắc, Hạ Thụ cứng đờ.
Mấy năm nay, chỉ cần nghe thấy cái gì có liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/265042/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.