Edit: Lam
Beta: Sani
Nhìn thấy cô như vậy, Hạ Hùng Hải hơi khựng lại, nhưng cũng không có gì bất ngờ.
Hạ Thụ giật mình, vội quay đầu đi đưa tay lau nước mắt, nhẹ nhàng đặt cung đàn vào trong hộp.
Hạ Hùng Hải thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc của cô, “Sao vậy con?”
“Con không sao ạ.”
Cô chỉ đang nghĩ đến A Hành mà thôi.
Cô hít mũi, tay vẫn đang giữ chiếc vòng cổ có miếng ngọc.
Hạ Hùng Hải khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu Mộc.”
Hạ Thụ ngước đôi mắt đỏ của mình lên, nhìn ông chăm chú.
Bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn màu da cam trong phòng nhỏ khiến các bức tường trắng xung quanh ấm áp hơn.
Hạ Hùng Hải nói: “Buông xuống đi.”
Chỉ ba chữ này khiến nước mắt Hạ Thụ lại rơi xuống, cô bỗng siết chặt miếng ngọc trong tay.
“Ba… ” Giọng cô nghẹn ngào: “Nhưng đó là A Hành…”
Đó là A Hành, là thiếu niên của cô.
Đó là người cô đã cẩn thận yêu thương, người con trai cô yêu.
Cô có thể buông xuống bằng cách nào đây? Cô không thể nào buông xuống được.
Hạ Thụ không phải chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ A Hành. Năm đó ông nội qua đời, để lại di nguyện như vậy. Có trời mới biết, cô muốn liên lạc với anh như thế nào.
Đó là những năm tháng bất lực và tuyệt vọng nhất của cô. Thông thường mỗi khi cô buồn và bất lực, anh đều ở bên cạnh cô.
Cô hy vọng khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963376/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.