Ánh sáng trong điện thoại rất ảm đạm, chỉ có thể chiếu sáng một góc nhỏ trong phòng.
Ánh sáng nhạt chiếu vào mắt anh, Hạ Thụ cố nén nước mắt đang trực dâng trào, cười với anh.
Mặt thiếu niên không có cảm xúc, không có nước mắt, chỉ còn đôi mắt đen kịt,
nhìn cô thông qua ánh sáng yếu ớt.
Nhưng càng như vậy, nội tâm của cô càng khó chịu hơn, sườn mặt đau dữ dội.
Tống Hành bình tĩnh nhìn cô.
Một lúc lâu sau, ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào đuôi mắt của cô, giọng nói khàn khàn: “… Khóc sao?”
Hạ Thụ giật mình, vội mở mắt: “Không…”
Cô di chuyển điện thoại ra xa, dùng mu bàn tay dụi đôi mắt: “Vừa nãy bụi bay vào mắt tớ.”
Đuôi mắt hạnh đỏ bừng, trong hốc mắt vẫn còn nước.
Có nhiều thứ không nhất thiết phải nói thẳng ra, nhưng bọn họ vẫn ngầm hiểu.
Thở phào nhẹ nhõm, xác nhận không còn nước mắt, Hạ Thụ cười với anh: “A Hành, chúc mừng cậu tìm được người nhà.”
Ánh mắt Tống Hành vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giọng nói lại đắng ngắt: “Theo ý của cậu, đây là chuyện tốt sao?”
Hạ Thụ nghe vậy thì thấy vô cùng căng thẳng nhưng vẫn cười nói: “Tất nhiên rồi”
Con ngươi của cô rũ thấp xuống: “Có ba, có mẹ, tất nhiên đó là chuyện tốt. Lúc nhỏ, không phải cậu hâm mộ tớ có ông nội, có ba, có người nhà sao?”
Ánh mắt của anh tối dần, áo trắng bị ánh sáng của đèn pin bao phủ đến mờ ảo. Rất lâu sau, anh lẳng lặng rũ mắt.
“Hạ Thụ.” Anh ở trong góc khẽ gọi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/265032/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.