Phòng khách cách cầu thang đi lên lầu hai không xa, lúc Hạ Thụ rẽ vào góc khuất rồi im lặng đứng yên.
Những cuộc trò chuyện kia ngắt quãng rơi vào tai cô.
“Tiểu Hành, đây chính là Tiểu Hành…”
“Đã lớn như vậy rồi… Giống! Giống thật! Cận Diễm, con nhìn thằng bé giống con biết bao nhiêu!”
“Con đừng sợ, chúng ta, chúng ta chỉ hỏi con vài câu. Con à, con… Có phải nhóm máu của con là AB RH âm tính không?”
“Có phải con có một miếng ngọc bội màu trắng! Phía trên khắc một chữ “Hành” đúng không?
“… Đó là món quà lúc con ra đời, ông nội tặng cho con! Đúng rồi con là Tiểu Hành! Chúng ta là ba mẹ của con!”
“Năm đó cũng là ba mẹ không tốt, con còn nhỏ như vậy, lại để con ở nhà một mình. Ai ngờ lại xảy ra tai nạn giao thông, còn làm thất lạc con…”
“Tiểu Hành, về nhà với ba mẹ đi! Về nhà với ba mẹ đi được không? Tiểu Hành?”
…
Đáy mắt của người phụ nữ đẫm nước mắt, giọng nói đều ngập trong tiếng khóc thút thít. Khiến cho người khác không phân biệt được cuối cùng là đau khổ hay vui mừng.
Sống lưng của Tống Hành cứng ngắc, cả người vừa mơ màng vừa không biết làm sao.
Đầu óc của anh trống rỗng, trong lồng ngực trống không, dường như khí lạnh từ trái tim đã tràn hết ra bên ngoài.
“Mẹ.” Đúng lúc đó người thanh niên có tướng mạo giống Tống Hành đến tám phần nắm bả vai người phụ nữ, thấp giọng khuyên nhủ: “Không còn sớm nữa, hôm nay về trước đi. Để Tiểu Hành nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/265031/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.