Edit: Bunny
Suy nghĩ của Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành hoàn toàn khác nhau.
Người đàn ông trước mắt rất nam tính, vẻ mặt lạnh lùng, thân hình khỏe mạnh. Sau bảy năm trôi qua, anh mang dáng vẻ lạ lẫm mà chính cô cũng chẳng quen thuộc, nhưng trong mắt cô, đó vẫn là thiếu niên năm đó.
Người cô dốc lòng che chở, chăm sóc, yêu mến nhiều năm, anh vất vả, kiên nhẫn như vậy, cô nỡ lòng nào mà trách anh?
Huống hồ năm đó cô là người đánh mất anh trước. Cô cảm thấy tội lỗi, nên nói, “Em không bao giờ trách anh, A Hành.”
Gió lướt qua tóc anh che một nửa đôi mắt, không nhìn ra bất cứ biểu cảm nào trên mặt Hoắc Cận Hành.
Anh băng bó cho cô, chẳng muốn buông tay, nên anh cố tình làm chậm rãi để kéo dài thời gian.
“Dạo này em thế nào?” Anh nói.
Gần đây anh không gặp cô. Vì không dám, hoặc cũng có thể là trốn tránh. Nhưng anh vẫn luôn dõi theo cô.
Anh nghe nói cô đã thành người đại diện và đã làm rất tốt.
Anh cảm thấy yên tâm, nhưng cũng khá buồn.
Nếu như không có những chuyện kia thì cô đã là người đứng trên sân khấu tận hưởng ánh sáng và tiếng vỗ tay.
“Em ổn.” Nụ cười của Hạ Thụ vẫn ấm áp như vậy. Sau khi suy nghĩ về điều đó, cô quyết định hỏi anh: “A Hành, có một điều em muốn hỏi anh.”
“Em nói đi.”
“Có phải anh đã tăng lương cho ba em đúng không?”
Hoắc Cận Hành khựng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963356/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.