Edi: Sani
Một tay Hoắc Cận Diễm để trên cửa xe, tay còn lại để trên vô lăng, trạng thái nhàn nhã, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, không có độ ấm giống như thời tiết cuối mùa thu.
Hoắc Cận Hành lẳng lặng nhìn, thấy anh ấy không nói gì, anh lẳng lặng rũ mắt.
Gió đêm khiến tóc anh hơi rối. Hoắc Cận Hành thấy lạnh, môi trắng bệch.
Hoắc Cận Diễm nhìn chằm chằm anh một lúc, bỗng mở cửa xuống xe.
Cửa xe bị đóng rầm một tiếng.
Anh ấy đi đến trước mặt Hoắc Cận Hành.
Hoắc Cận Hành ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ấy.
Hoắc Cận Diễm cố nén giận, anh ấy không làm gì quá đáng, chỉ đưa tay đấm nhẹ vào vai trái của anh.
“Em còn biết anh là anh em sao?”
Hoắc Cận Hành lùi ra phía sau, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Ông nội, ba mẹ, có khỏe không ạ?”
“Em cảm thấy thế nào?”
“…” Anh không nói gì, im lặng rồi nói: “Em xin lỗi.”
Giọng anh rất trầm: “Còn nữa, cảm ơn anh.”
Anh biết Hoắc Cận Diễm vẫn luôn giấu diếm thay mình.
Hoắc Cận Diễm thấy anh như vậy, giọng cũng dịu đi: “Vết thương thế nào rồi?”
“Đã lành rồi.” Hoắc Cận Hành nói.
“Khi nào trở về?”
Anh ấy hỏi thẳng thắn, Hoắc Cận Hành nghe vậy thì im lặng, anh cúi đầu không nói gì.
Hoắc Cận Diễm nhíu mày: “Nói!”
Hoắc Cận Hành không trốn tránh được, anh mím môi, vẫn nói ra những lời anh ấy không muốn nghe nhất: “Anh, rất xin lỗi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963293/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.