Ngoài trời mưa lớn, có gió lùa vào phòng, thổi bay hai trang kinh đã chép xong trên mặt bàn xuống đất.
Hoắc Cận Hành ngây người, anh vội vàng dùng cái chén chèn mấy trang còn lại, sau đó đứng dậy nhặt hai tờ giấy dưới mặt đất lên, anh đi đóng cửa sổ lại.
Anh đã chép đến đoạn cuối cùng.
Chữ anh rất đẹp, đầu bút lông cứng cáp, giống như con người anh vậy, kiên cường, phong thái quân tử.
Sau khi chép kinh sáu lần, Hoắc Cận Hành đóng bút lại, anh nhìn bầu trời bên ngoài qua cửa sổ.
Hạ Thụ vẫn chưa về.
Anh đứng dậy, mặc áo khoác vào định đi ra ngoài tìm cô, cửa phòng ăn chay bỗng bị đẩy ra, Hạ Thụ vội vàng tiến vào.
Hoắc Cận Hành khựng lại.
Cả người cô ướt đẫm, tóc cũng ướt sũng, nhỏ giọt dính trên mặt cô, quần áo của cô.
Hoắc Cận Hành đứng cách xa cô vài bước, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người cô. Mặt và môi cô đều trắng bệch.
Anh nhíu mày, vội vàng đi vào nhà vệ sinh cầm khăn mặt đến lau mặt cho cô: “Sao lại thành như vậy?”
Hạ Thụ để mặc anh lau cho mình, cô hít hít mũi: “Mưa…”
“Sao lại dầm mưa như vậy?” Hoắc Cận Hành nheo mắt lại: “Không phải có ô sao?”
Hạ Thụ nhìn anh không chớp mắt: “Em bỏ ô lại, không che ô…”
Anh tức giận, động tác mạnh hơn một chút.
“Sao lại bỏ ô? Mưa to như vậy, rồi đổ bệnh thì làm sao? Hơn nữa em không biết tránh đi một lúc sao, sao lại để mình dầm mưa như vậy?”
Hạ Thụ không nói gì, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hồng hồng.
Thái độ anh không hề dịu đi: “Nói chuyện.”
Giây tiếp theo, cô bỗng giang tay nhào vào người anh.
Hoắc Cận Hành không đứng vững.
Trên người cô vẫn còn hơi lạnh và nước mưa, trong nháy mắt liền thấp ướt áo của anh.
Anh giật mình, cảm giác được bàn tay nhỏ bé kia ôm chặt eo mình, tay cô càng ngày càng siết chặt.
“Em xin lỗi.” Cô vùi đầu trong ngực anh, giọng nức nở giống như con mèo nhỏ: “Em xin lỗi…”
Hoắc Cận Hành thấy cô như vậy, lòng anh đau xót, bỗng cảm thấy lời mình nói có hơi nặng.
“Không phải anh trách em.” Anh chậm chạp vỗ nhẹ lên lưng cô, thở dài nói: “Anh sợ em bị bệnh.”
Hạ Thụ không nói gì.
Cô vùi đầu trong ngực anh một lúc lâu, bướng bỉnh không ngẩng lên, cô cọ đầu vào ngực anh: “Em sai rồi.”
Giọng cô lí nhí: “Nhưng nếu bị bệnh sẽ có anh chăm sóc em, nên em mới không sợ…”
Tim Hoắc Cận Hành bị cô cọ cho mềm nhũn, anh ôm chặt cô.
“Ừ.” Giọng anh trầm thấp phát ra: “Anh chăm sóc em.”
Hạ Thụ nhắm mắt lại, kề sát tai vào ngực anh.
Trong phòng yên lặng, tiếng mưa rơi tí tách.
Một lúc sau, Hoắc Cận Hành từ từ buông bả vai cô ra, tách khỏi cô.
Hạ Thụ ngoan ngoãn rời khỏi ngực anh, cô ngẩng lên nhìn anh.
Đôi mắt hạnh ngập nước lọt vào mắt anh.
Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng lau nước mưa vẫn còn sót lại trên mặt cô, anh cong môi, áy náy nói: “Anh xin lỗi, vừa rồi anh nói hơi nặng, có phải dọa em rồi không? Sau này sẽ không như vậy nữa.”
Hạ Thụ cúi đầu, nhìn có vẻ tủi thân.
Giọng cô rầu rĩ: “Không có, là em sai, em không nên làm cho anh lo lắng, A Hành.”
Tay rũ bên hông của cô bỗng nắm thành quyền, sau đó giống như hạ quyết tâm gì đó, cô bỗng xòe tay ra trước mặt anh, cúi đầu giống như học sinh tiểu học làm sai.
Hoắc Cận Hành khó hiểu: “Gì vậy em?”
Cô lén ngẩng lên nhìn anh, cắn môi: “Phạt.”
Cô nhỏ giọng nói: “A Hành, anh đánh em đi, sau đó hứa sẽ không giận em, cũng đừng không quan tâm em.”
Hoắc Cận Hành ngây người, anh có cảm giác tim mình đang trong bàn tay trắng nõn kia, tùy ý để cô nắm bóp.
Anh đắn đo một lát, rồi bỗng giơ tay lên giả bộ muốn đánh.
Hạ Thụ nhắm mắt, rụt vai lại.
Bàn tay anh đỡ lấy gáy cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, xâm nhập môi cô một cách bất ngờ.
Tay Hạ Thụ cứng ngắc, sau đó cũng ôm lấy anh.
Anh khẽ cắn vào môi dưới của cô, không mạnh không nhẹ.
Hạ Thụ hừ một tiếng.
Hoắc Cận Hành rời khỏi môi cô, hô hấp của anh có phần nặng nề, đầu ngón tay khẽ chạm vào cạnh môi bị anh cắn.
“Trừng phạt.” Mắt anh sáng ngời, phản chiếu hình bóng nho nhỏ của cô.
Hai má Hạ Thụ đỏ như cà chua, cô vỗ vào tay anh, vẫn không nhịn được ôm lấy cổ anh, tựa đầu vào ngực anh cười trộm.
Hoắc Cận Hành cong môi sờ đầu cô.
Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, khi Hạ Thụ đi ra, trùng hợp Hoắc Cận Hành cũng đi từ ngoài vào, trong tay anh đang bưng một cái bát gì đó, còn có hơi nóng bốc lên.
Là nước gừng.
Trong phòng ăn chay trên chùa không có máy sửa, càng đến đêm càng lạnh. Hạ Thụ vừa mới ra ngoài đã bị cái lạnh đánh úp, cô vội vàng rụt tay rụt chân về.
Hoắc Cận Hành vội vàng ôm cô lên giường, dùng ba lớp chăn bọc cô lại, lấy thìa múc nước gừng, khẽ thổi, đưa đến bên miệng cô.
Hạ Thụ ngoan ngoãn uống được mấy ngụm, cô đưa tay cầm lấy bát, nói: “A Hành, anh để em tự uống là được rồi, anh mau đi tắm đi.”
Vừa rồi cô làm quần áo anh ẩm ướt.
Ngón tay anh luồn vào mái tóc ẩm ướt của cô, anh dịu dàng nói: “Em đừng ngủ vội, chờ tóc khô mới được ngủ, biết chưa?”
Hạ Thụ gật đầu.
Khi Hoắc Cận Hành tắm xong, Hạ Thụ đã nằm xuống.
Giường trong phòng không to, nhưng cũng đủ cho hai người nằm.
Cô chỉ chiếm một vị trí nhỏ, cả người cuộn trong chăn, chăn rất kín, không có một chỗ hở.
“A Hành.” Hạ Thụ thấy anh đi ra, cô lập tức chui ra khỏi chăn, ngồi dậy, vỗ vỗ xuống giường: “Mau tới đây, em làm ấm chỗ cho anh rồi, anh mau tới nằm đi!”
Anh bật cười, khi anh đi về phía trước, Hạ Thụ chìa tay muốn kéo anh nằm xuống, ai ngờ anh lại kéo ngược tay cô lại, ấn cô về vị trí cũ.
“Em ngủ bên này, anh ngủ bên kia.”
Hạ Thụ trợn tròn mắt nhìn anh, sao cô có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhân lúc anh nằm xuống, cô bèn chui tọt vào lòng anh.
“Em san sẻ chút hơi ấm cho anh!”
Hoắc Cận Hành cứng đờ, anh muốn đẩy cô ra nhưng lại không dám: “Người anh lạnh.”
“Không lạnh.” Cơ thể anh có mùi sữa tắm thoang thoảng, khuôn mặt nhỏ của cô vùi vào cổ anh: “Chỉ một lát thôi.”
Hơi thở của cô phả vào cổ anh, Hoắc Cận Hành vừa tắm xong nhưng trên người lại có mồ hôi, hô hấp nặng nề, anh dứt khoát kéo cô lên đùi mình.
Hạ Thụ yên lặng ngồi lên.
Anh lại đuổi cô đi.
Cô nhanh chóng leo lên người anh, Hoắc Cận Hành bỗng ra lệnh: “Không được nhúc nhích.”
Giọng anh hơi khàn khàn: “Càng không được… Dịch lên trên.”
Cô dừng lại, ý thức được điều gì đó, cô cười trộm, bỗng vùi đầu vào ngực anh, cười khúc khích.
Hoắc Cận Hành xấu hổ.
Một đêm này cực kỳ yên tĩnh, rời xa nội thành ồn ào đến với một ngôi chùa ở ngoại thành, đến cả tiếng mưa rơi xuống mái hiên cũng cực kỳ rõ ràng.
Hạ Thụ tựa đầu vào ngực Hoắc Cận Hành, cô yên lặng nghe tiếng tim anh đập.
Cơ thể người đàn ông ấm như cái lò, khiến đầu ngón tay và mạch máu của cô đều nóng lên. Cô ôm anh, tìm chủ đề trò chuyện: “A Hành, anh biết hôm nay em cầu nguyện gì không?”
“Cái gì?” Anh cũng ôm lấy cô, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô theo nhẹ, trong lòng còn bình yên hơn đêm dài.
Hạ Thụ cười: “Em mong, kiếp sau mình là một con mèo con bên cạnh anh.”
Anh cúi đầu nhìn cô trong bóng đêm: “Tại sao phải làm mèo con?”
“Mèo con rất tốt!” Cô cọ cọ đầu ở hõm vai của mình, cuộn tròn thành quả cầu nhỏ trong lòng anh: “Nho nhỏ, mềm mềm, có thể nằm trong lòng anh, còn được anh ôm. Hơn nữa anh sẽ không đuổi nó đi, không giống em, luôn bị anh đuổi đi…”
Đây là mượn cơ hội để lên án.
Hoắc Cận Hành bật cười, anh ôm chặt cô hơn: “Không phải bây giờ anh không có đuổi em đi sao?”
Cô bĩu môi, bỗng cười tươi như ánh nắng mặt trời, được một tấc lại muốn tiếc một tấc: “Em còn muốn cọ cọ!”
Đầu kề sát vào cô anh, cô cọ lung tung giống như con mèo con làm loạn.
Sợi tóc của cô gái mềm mượt, chạm vào da anh khiến anh ngứa ngáy.
Hoắc Cận Hành sợ ngứa, anh né tránh, cũng không kiềm được tiếng cười: “Đừng nghịch, anh ngứa.”
Anh ôm lấy đầu cô, không cho cô nghịch.
“Ngứa?” Hạ Thụ cố ý trêu anh, sau nghi nghe vậy thì cô cười gian trá, lấy tay gãi gãi vào cổ anh: “Vậy để em gãi giúp anh nhé, A Hành, em gãi giúp anh này!”
Hoắc Cận Hành vội vàng đẩy cô ra.
Bọn họ cười đùa trong phòng.
Bỗng thế giới xoay chuyển, tình thế bị đảo ngược.
Hoắc Cận Hành lật người, hai tay chế trụ cổ tay cô, khóa chặt cô trong lòng.
Trong bóng tối, ánh mắt anh càng thâm thúy, âm trầm hơn, chỉ có một tia ánh sáng nhỏ: “Nghịch?”
Ánh mắt anh khóa chặt mắt cô, giọng anh có vài phần uy hiếp và trách móc.
Hạ Thụ lẳng lặng nhìn anh, cô chớp mắt, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi anh.
Nụ hôn rất khẽ.
Vừa mềm lại vừa ngọt như kẹo đường.
Hô hấp Hoắc Cận Hành đình trệ, tim anh mềm nhũn, bàn tay nắm chặt tay cô cũng buông lỏng.
Hạ Thụ thuận thế ôm lấy cổ anh, cô kề tai vào ngực anh.
“A Hành.” Cô nói: “Em rất nhớ anh.”
Căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hoắc Cận Hành ôm cô, khóe môi hơi cong lên: “Anh ở đây, mà vẫn nhớ anh.”
“Vâng!” Cô gật đầu, tay ôm chặt eo anh: “Vậy cũng nhớ, cực kỳ nhớ…”
Rất rất rất nhớ…
Trước kia không nhìn thấy anh, cô rất nhớ anh.
Nhớ nụ cười của anh, nhớ khuôn mặt của anh, suy nghĩ không biết anh đang làm gì, anh lớn lên sẽ như thế nào, suy nghĩ… Trong những tháng năm chia xa, liệu anh cũng có nhớ cô không.
Thế nhưng bây giờ gặp lại, cô càng nhớ anh hơn.
Cô muốn ôm anh, muốn hôm anh, muốn nằm trong ngực anh như con mèo con, muốn lôi kéo anh đi khắp nẻo đường để ngắm phong cảnh, muốn giữ lấy tất cả hỉ nộ ái ố của anh.
– A Hành, cây ước nguyện không phải không có tác dụng.
Những năm nay, cơ thể em vẫn khỏe mạnh, cuộc sống bình an, hạnh phúc. Và khi gặp lại anh, mọi chuyện em làm đều thuận lợi.
Đêm khuya, vạn vật đều nghỉ ngơi, trong phòng nhỏ cũng rất yên tĩnh.
Hoắc Cận Hành đang ngủ.
Hạ Thụ lén ôm eo anh.
“A Hành, chỉ cần anh không buông bỏ em, em sẽ không bao giờ buông bỏ anh.”
“Mặc dù em không có gì… Nhưng em còn chút dũng khí cuối cùng, em sẽ dùng nó để yêu anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]