Edit: Sani
Ngoài trời mưa lớn, có gió lùa vào phòng, thổi bay hai trang kinh đã chép xong trên mặt bàn xuống đất.
Hoắc Cận Hành ngây người, anh vội vàng dùng cái chén chèn mấy trang còn lại, sau đó đứng dậy nhặt hai tờ giấy dưới mặt đất lên, anh đi đóng cửa sổ lại.
Anh đã chép đến đoạn cuối cùng.
Chữ anh rất đẹp, đầu bút lông cứng cáp, giống như con người anh vậy, kiên cường, phong thái quân tử.
Sau khi chép kinh sáu lần, Hoắc Cận Hành đóng bút lại, anh nhìn bầu trời bên ngoài qua cửa sổ.
Hạ Thụ vẫn chưa về.
Anh đứng dậy, mặc áo khoác vào định đi ra ngoài tìm cô, cửa phòng ăn chay bỗng bị đẩy ra, Hạ Thụ vội vàng tiến vào.
Hoắc Cận Hành khựng lại.
Cả người cô ướt đẫm, tóc cũng ướt sũng, nhỏ giọt dính trên mặt cô, quần áo của cô.
Hoắc Cận Hành đứng cách xa cô vài bước, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh trên người cô. Mặt và môi cô đều trắng bệch.
Anh nhíu mày, vội vàng đi vào nhà vệ sinh cầm khăn mặt đến lau mặt cho cô: “Sao lại thành như vậy?”
Hạ Thụ để mặc anh lau cho mình, cô hít hít mũi: “Mưa…”
“Sao lại dầm mưa như vậy?” Hoắc Cận Hành nheo mắt lại: “Không phải có ô sao?”
Hạ Thụ nhìn anh không chớp mắt: “Em bỏ ô lại, không che ô…”
Anh tức giận, động tác mạnh hơn một chút.
“Sao lại bỏ ô? Mưa to như vậy, rồi đổ bệnh thì làm sao? Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963292/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.