Edit: Sani
Mười lăm phút trước.
Trong phòng khách, ông cụ Hoắc nói: “Dựa vào điểm này, cháu không thích hợp.”
Hạ Thụ rũ mắt không nói gì.
Ông cụ Hoắc bình tĩnh nhìn cô, sau đó câu tiếp theo khiến Hạ Thụ ngạc nhiên.
“Vậy nên, nếu chúng tôi cho cháu một cơ hội, cho cháu tiếp tục học violon, cháu có nguyện ý không?”
…
“Ông nội Hoắc nói muốn em tiếp tục học đàn, muốn em đến trường. Ông ấy nói cho dù không vào được trường danh giá, cũng phải tốt nghiệp đại học chính quy…”
Mắt Hạ Thụ đỏ bừng, dáng vẻ muốn khóc, nhưng lại cố gắng cười.
Tâm trạng lúc này… Rất khó nói.
Rất vui vẻ, nhưng cũng tràn đầy chua xót.
Giống như sau một cơn mưa dầm, bạn chỉ mong trời quang, nhưng không ngờ chờ đợi bạn lại là cầu vồng.
Cô hít mũi nói tiếp: “Sau đó… Ông ấy sẽ không phản đối chuyện của anh vè em, nhưng nếu sau này có lời đồn gì không tốt, ông cụ cũng không để người nhà ra mặt giải quyết cho chúng ta, muốn chúng ta tự giải quyết. Ông ấy nhờ em nói với anh, nếu đây là lựa chọn của anh, vậy anh phải chịu trách nhiệm, đừng hối hận, đừng kêu mệt.”
Yết hầu Hoắc Cận Hành cuộn lên.
Anh cũng không biết nói gì, cổ họng nghẹn ứ, hốc mắt cũng đỏ lên.
Ngón tay anh khẽ chạm vào đuôi mắt cô, nước mắt cô rơi xuống đầu ngón tay anh, rất lạnh lẽo.
Anh ôm cô vào lòng.
“Không hối hận.” Giọng anh trầm thấp, run rẩy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963272/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.