Edit: Sani
Những tấm rèm trong phòng ngủ rủ xuống, không cho một tia sáng lọt vào, căn phòng tối như ban đêm.
Hoắc Cận Hành ôm chặt người đang khóc thút tha thút thít vào lòng, khẽ hôn khóe mắt ướt át: “Vừa rồi làm đau em sao?”
Tóc Hạ Thụ rối tung, đôi má vốn trắng nõn giờ đây được phủ một lớp màu hồng nhạt.
Vừa rồi còn hoạt bát trêu chọc anh, bây giờ lại giống như một bông hoa rũ rượi sau cơn mưa. Cô nước nở, tức giận nhìn anh, không quan tâm đ ến anh.
Hoắc Cận Hành bật cười.
Đồng hồ báo thức kêu.
Đã một giờ rưỡi, anh tắt đi, lấy một chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo của mình mặc vào cho cô.
“Buổi chiều không cần vội vàng rời đi, em mệt thì cứ ngủ ở đây, anh đi tắm trước.”
Trong nhà tắm truyền ra tiếng nước.
Khi Hoắc Cận Hành trở ra, mái tóc anh vẫn ướt sũng, bọt nước trên người vẫn chưa khô.
Anh không cài khuy áo, áo lộ ra một nửa, con ngươi trầm tĩnh, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đó.
Hạ Thụ uể oải nằm trong chăn nhìn, trong đầu bỗng hiện lên một cụm từ.
– Nhã nhặn bại hoại!
Cô có hơi nhỏ mọn, cắn môi, nhỏ giọng than thở: “Giả vờ giả vịt…”
Hoắc Cận Hành nghe thấy, anh cười nhìn cô, không nói gì.
Chiếc áo sơ mi ban nãy anh mặc đã bị nhàu lại, anh lấy một cái mới trong tủ đồ để thay.
Tầm mắt của Hạ Thụ dịch xuống vết sẹo bên bụng trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-muon-em/1963265/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.