Một tiếng ù nặng nề nổ vang trong đầu tôi.
Nguyên Nguyên…
Con gái bé bỏng của tôi…
Cảnh vật trước mắt bắt đầu chao đảo.
Cả người tôi sắp khuỵu xuống đất thì một cánh tay kịp thời đỡ lấy eo tôi từ phía sau.
Họa Chiêu ôm lấy tôi, lồng n.g.ự.c rắn chắc sau lưng truyền đến nhịp tim ổn định.
Tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng, hai tay run run bấu lấy cổ áo anh, giọng lạc đi: - Họa Chiêu… cầu xin anh… cứu con gái của chúng ta đi… làm ơn!-
- Tên điên đó chẳng phải chỉ cần tiền sao? Tôi cho! Bao nhiêu tôi cũng cho hết!-
Họa Chiêu nắm lấy cổ tay tôi, giọng trầm thấp, dịu lại: - Thi Thi, bình tĩnh.-
- Anh đã cho người đi tìm rồi.-
- Cho dù phải lật tung cả thành A này, anh cũng sẽ đưa con bé về.-
- Đừng sợ.-
Nhà họ Họa lập tức phối hợp với cảnh sát, vừa liên hệ vừa ra lệnh phong tỏa toàn thành phố.
Bất cứ xe khả nghi nào đi qua lối ra khỏi thành đều bị kiểm tra từng chiếc một.
Còn chúng tôi chỉ biết ngồi chờ điện thoại của bọn bắt cóc.
Buổi chiều, điện thoại của Giang Tô Tô cuối cùng cũng reo.
Đầu dây bên kia vừa mở miệng đã đòi năm mươi triệu tiền mặt không có số sê-ri và một thẻ ngân hàng quốc tế có thể rút thêm năm mươi triệu ở bất kỳ chi nhánh nào.
Tổng cộng một trăm triệu.
- Tôi muốn nghe giọng con gái tôi.-
Tôi siết chặt điện thoại, cố lắng nghe trong tiếng điện tín yếu ớt có thể nghe ra được giọng trẻ con quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-la-nam-chinh-cua-minh-em/4805008/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.