Tôi siết chặt tay.
- Cô nói cái gì…-
- Khi cô m.a.n.g t.h.a.i rồi bỏ trốn, tôi cũng m.a.n.g t.h.a.i với người khác và quay về nước.-
- Lúc chúng tôi cưới, anh ta đã trở thành… ông bố hờ rồi.-
Tôi nghẹn giọng: - Đứa trẻ là của ai?-
Sắc mặt Giang Tô Tô thoáng sa sầm.
- Không cần cô biết.-
- Dù sao thì anh ta cũng nuốt trôi được nỗi nhục đó, còn giả vờ làm người chồng tốt suốt bao năm.-
- Vậy mà bây giờ lại dám bắt tay với người ngoài để hại tôi!-
Càng nói, nét mặt cô ta càng méo mó, đôi mắt đỏ lên vì tức giận.
- Tất cả đều là lỗi của cô! Từ khi cô xuất hiện, mọi lời hứa của anh ta với tôi đều không còn giá trị!-
- Giờ anh ta bắt tôi ly hôn, nếu không sẽ không giúp tôi giải quyết vụ kia nữa!-
Tôi hít sâu, cố gắng bình tĩnh rồi thở ra, giọng nhạt như gió: - Vậy thì ly đi.-
- Cô nói gì?-
- Tôi nói, cô ly đi.-
- Anh ta đâu còn hứng thú với cô nữa, đúng không?-
- Cô chẳng từng chê anh ta không được đó sao?-
- Ly đi, anh ta sẽ ra mặt giữ thể diện cho cô.-
- Không ly, hai người cùng tan nát thôi.-
Giang Tô Tô toàn thân run lên.
- Ngày hôm đó… các người cũng ở đó?! Anh ta…-
- Đúng. Anh ta nghe hết rồi.-
Cô ta khuỵu xuống ghế, mặt trắng bệch.
- Anh ta thật sự… không thích tôi.-
- Nhìn tôi với người khác như thế, anh ta vẫn chẳng có chút phản ứng nào…-
Tôi lạnh nhạt: - Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-la-nam-chinh-cua-minh-em/4805007/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.