Tôi biết, Vệ Thừa trả lời trơn tru như vậy là nhờ hệ thống - buff- cho.
Từng lời anh ấy nói đều đ.â.m thẳng vào điểm yếu của Họa Chiêu.
Tôi nhìn anh ta từ nghi ngờ, khinh thường, rồi đến sững sờ, phẫn nộ, cuối cùng chỉ còn lại thất vọng ngập tràn.
Nhưng tôi không thể mềm lòng.
Anh ta đã có gia đình với nữ chính rồi.
Tôi đã khiến con mình sinh ra không có cha, không thể lại để bé có một tấm gương lệch lạc về - tình yêu- .
- Con gái!-
Nguyên Nguyên ôm con thỏ bông, mắt lim dim bước ra.
- Bé ngoan, sao lại thức rồi?-
Tôi bế con lên.
- Không mang vớ, chân lạnh không đó?-
Con bé dụi mặt vào vai tôi, nhìn hai người đàn ông trong phòng khách.
Tệ rồi.
Con chưa từng gặp Vệ Thừa, mở miệng chẳng phải sẽ…
- Chú ơi?-
- Đúng rồi.- Tôi thở phào.
May mà con luôn gọi đàn ông lạ là - chú- .
Một tiếng - chú- ấy khiến mặt Họa Chiêu càng thêm đen kịt.
Tôi có một linh cảm mãnh liệt, nếu Nguyên Nguyên mà lỡ miệng gọi Vệ Thừa là - ba- ngay trước mặt anh ta…
Họa Chiêu sẽ phát điên tại chỗ.
Cuối cùng, Họa Chiêu vung tay, rời đi trong lặng lẽ.
Tôi dỗ con ngủ lại rồi quay sang nhìn Vệ Thừa.
Anh ấy vắt chân dài, nhàn nhã châm một điếu thuốc.
- Tôi nói rồi, hút t.h.u.ố.c phải ra ngoài, Nguyên Nguyên ghét mùi thuốc.-
Anh ấy dập tắt điếu thuốc, nhướng mày cười: - Sao? Tôi diễn có đạt không?-
Tôi: - Cũng được.-
Vệ Thừa: - Mặt thằng người yêu cũ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-la-nam-chinh-cua-minh-em/4805004/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.