Chương trước
Chương sau
Chín giờ tối, Lam Vãn Thanh đi từ trong thư phòng tầng hai ra.  Vẫn như thường lệ, cô và Lam Hồng Đào chơi cờ vây một tiếng đồng hồ ở phòng giải trí tầng một.
Đúng mười giờ, Lam Hồng Đào đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Lam Vãn Thanh nhìn tin nhắn Ôn Tư Sâm gửi cho cô trong điện thoại di động rồi trở về phòng ngủ ở tầng ba để rửa mặt.
Mười giờ ba mươi phút, Lam Vãn Thanh sấy tóc đi ra khỏi phòng tắm. Vừa mới mở cửa đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại cô đặt ở trên tủ đầu giường vang lên, cô chậm chạp đi đến. 
Cầm lấy điện thoại, quả nhiên là Ôn Tư Sâm gọi.
Nói là mười giờ ba mươi phút, thật sự đúng mười giờ ba mươi phút.
Cô tiện tay ném khăn lông lên trên tủ đầu giường, bắt máy nói ‘Alo’ một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Vãn Vãn, anh đến rồi.” Ôn Tư Sâm nói ở đầu bên kia điện thoại, trong giọng nói khó che giấu được sự dịu dàng: “Em xuống dưới đi.”
Lam Vãn Thanh đáp một tiếng rồi cúp máy. 
Đèn bên ngoài đại sảnh đã tắt hết, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng trên cầu thang. Lúc Lam Vãn Thanh nhẹ nhàng đi xuống tầng hai, thò đầu xuống dưới tầng thăm dò, thấy cửa phòng ngủ của Lam Hồng Đào đã đóng chặt, mới rón ra rón rén đi xuống dưới tầng.
Cô mở cửa vô cùng cẩn thận, đứng ở bậc thang nhìn xuyên qua bức tường thấp trong sân, thấy Ôn Tư Sâm ngồi dựa vào đầu xe, ánh đèn đường màu cam chiếu lên người anh.
Cả người giống như là được bao quanh một tầng ánh sáng ấm áp, hai tay anh đút vào trong túi áo khoác, hình như phát hiện ra gì đó ngẩng đầu nhìn lên. 
Giữa hai người có một chút khoảng cách, thật ra không thể thấy rõ mặt ai, đặc biệt bây giờ còn là buổi tối ánh sáng lờ mờ, nhưng Lam Vãn Thanh cảm thấy, khi Ôn Tư Sâm nhìn thấy cô, khóe miệng anh nhếch lên.
Trong lòng như là có cơn gió xuân thổi qua, cành liễu bên bờ theo gió nhẹ nhàng phất lên mặt hồ yên tĩnh, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Lam Vãn Thanh cũng không biết có cái gì đang thúc giục cô, chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã nhào vào trong lòng Ôn Tư Sâm.
Vốn dĩ Ôn Tư Sâm đang đứng thẳng người lại bị cô đâm vào, anh lùi lại bước nhỏ, một lần nữa dựa thân xe. Anh hơi sửng sốt một chút, sau đó mới cúi người ôm lấy cô, nghiêng đầu để lại một nụ hôn trên tóc cô.
Lam Vãn Thanh vùi đầu trong lòng anh, buồn bực nói: “Là do em chạy tới sao?”
Ôn Tư Sâm nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, cúi đầu cọ cọ ở cổ cô, hít một hơi thật sâu. Mùi hương hoa cam độc đáo trên người cô bay vào mũi, trong trẻo và ngọt ngào nhưng không quá khoa trương.
Anh ngậm lấy vành tai lành lạnh của cô, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng hừ trầm thấp, ý cười càng thêm sâu lại càng thỏa mãn.
Vì cô cũng không chờ nổi mà mong chờ được nhìn thấy anh.
Lam Vãn Thanh không ngờ được phản ứng của mình sẽ như thế này. Thứ sáu tuần trước, trước khi đi Ôn Tư Sâm đã nói với cô cuối tuần phải đi công tác hai ngày, cô cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt. Trong thế giới người lớn của bọn họ, đi công tác vì công việc là chuyện quá bình thường.
Hơn nữa so với khoảng thời gian hai người xa nhau hơn một tháng lúc vừa mới bắt đầu ở bên nhau kia, thì thời gian hai ngày này thật sự không đáng nhắc tới.
Thậm chí cuối tuần này cô cảm thấy như thường ngày, không có chút thay đổi nào, kể cả là tâm tình hay là thói quen.
Chỉ là vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy anh, hành động của cơ thể dường như đã áp đảo ý thức tình cảm của cô. Nếu không, cô không có cách nào giải thích được hành động vô thức này của mình.
Cô siết chặt tay ôm lấy eo anh, có hơi buồn bực nhỏ giọng nói: “Ôn Tư Sâm, hình như em còn thích anh hơn một chút so với tưởng tượng của em.”
Âm thanh của Lam Vãn Thanh rất nhỏ, giống như là thì thầm, không phải cố ý muốn nói cho anh nghe, cũng không phải không muốn nói cho anh nghe.
Ôn Tư Sâm vẫn nghe thấy được.
Động tác của anh hơi khựng lại, rồi sau đó đỡ lấy gáy cô ý bảo cô ngẩng đầu lên, Lam Vãn Thanh nghe lời từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn vào hai tròng mắt của anh như có sao trời, lại có ánh lửa.
Chói mắt, hơn nữa còn mê hoặc người khác.
Ôn Tư Sâm gần như tham lam nhìn cảm xúc ngập tràn trong mắt cô, chỉ vài giây sau, như muốn che giấu ánh sáng trong đôi mắt đã hút hồn anh, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô.
Đôi môi khô ráo ấm áp, dọc theo mí mắt, sống mũi, chóp mũi rồi in lên đôi môi của Lam Vãn Thanh.
Anh ngậm lấy cánh môi của cô trong miệng nhẹ nhàng liếm mút, đầu tiên là môi trên, tiếp theo là môi dưới, anh giữ mông cô rồi bế cô lên, xoay người đặt cô lên trên nắp xe phía sau.
Ôn Tư Sâm nhẹ nhàng dỗ dành cô mở miệng, sau đó lưỡi thuần thục tiến vào trong miệng cô, dây dưa cùng cô.
Anh mút và hôn lên đầu lưỡi mỏng manh của cô, ấn vào sau eo đè cô trở lại và ép mình vào giữa hai chân đang rũ xuống bên thành xe của cô. Hai tay Lam Vãn Thanh vòng qua cổ anh, nhiệt tình đáp lại anh bằng đôi mắt nhắm hờ.
Đầu ngón tay vô ý cọ vào cổ anh, Ôn Tư Sâm mút lấy cái lưỡi nhỏ đinh hương của cô, ẩn giấu âm thanh rên rỉ của mình phát ra thành tiếng vì sự nhiệt tình đáp lại ấy.
Yêu tinh!
Ôn Tư Sâm khóc không ra nước mắt.
Anh cưỡng bách chính mình rời khỏi đôi môi mê người của cô, trán dựa vào cổ cô thở dốc. Đợi sau khi hô hấp hơi ổn định hơn một chút, anh mới ngẩng đầu mổ nhẹ lên môi cô một cái, ngước mắt lên nhìn cô, trong mắt không hề che giấu đi sự thỏa mãn và ý cười.
“Vãn Vãn, anh cũng nhớ em.”
Giọng điệu cực kỳ chắc chắn, không phải là giọng điệu nghi vấn, mà là khẳng định chắc chắn suy đoán của mình.
“Ừm.”
Hô hấp của Lam Vãn Thanh cũng rối loạn, hai mắt cô trong trẻo như thể có một dòng suối trong vắt. Ánh đèn ven đường mang theo màu sắc ấm áp và quyến rũ, cô hừ một tiếng trong khoang mũi, thoải mái thừa nhận.
Cô nhớ anh, cũng không có gì mà không dám thừa nhận.
Ôn Tư Sâm nghe thấy vậy, ý cười trong mắt càng đậm hơn. Sự mệt mỏi suốt hai ngày qua bị quét sạch, anh nhìn đôi môi cô khẽ mở, vừa định nói chuyện, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến gần. 
Lam Vãn Thanh ngửi cổ áo anh, khô ráo, mát lạnh, hương vị vẫn như trước.
Lúc này cô mới phản ứng lại, giữa trưa lúc Ôn Tư Sâm gọi điện thoại cho cô, nói anh đang trở về, hơn nữa vừa mới uống rượu xong. Nghe thấy giọng điệu của anh lúc đó, hẳn là anh đã uống không ít.
Khoảng cách giữa thành phố S và Đông Thành không quá gần, lái xe phải mất đến bảy tám tiếng đồng hồ.
Cho dù trên đường đi anh có ngủ để người tỉnh táo lại, nhưng mùi rượu trên người hẳn là cũng không thể tan hết hoan toàn. Nhưng từ lúc bắt đầu đến hiện tại, mặc kệ là trên người anh hay là trong miệng đều không ngửi được mùi rượu dù chỉ là một chút.
“Anh đã về tắm rửa rồi à?”
Nếu không thì tại sao lại không có một chút mùi rượu như thế?
Ôn Tư Sâm vòng qua eo cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm, khóe môi nhếch lên, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
“Anh đến khách sạn gần đây tắm rửa thay quần áo, cho nên mới gửi tin nhắn cho em nói muộn nửa tiếng đồng hồ” Anh cọ cọ chóp mũi cô, quanh co lại mổ nhẹ lên môi cô: “Em nghĩ anh sẽ để cả người bốc lên mùi rượu thối hoắc tới gặp em sao?”
“Như vậy cũng đúng.” Lam Vãn Thanh khẽ cắn lên môi anh một chút, sau đó lùi lại phía sau nhìn anh: “Cũng có thể là anh không muốn gặp em đến mức đó, vì vậy thấy muộn hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không sao.” Cuối cùng, nhìn anh khiêu khích nhướng mày.
Ôn Tư Sâm nghe vậy không tức giận, ngược lại anh còn mỉm cười, bàn tay lớn đè ở sau lưng cô, đẩy cái bụng nhỏ về phía trước, cũng nhìn cô nhướng mày một cái: “Em biết rõ là anh không làm vậy.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Được rồi, cô thừa nhận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.