“Tin tôi đi, tôi cũng rất muốn hẹn hò cùng em, nhưng bây giờ sức khỏe của em quan trọng hơn thế nữa.”
Lam Vãn Thanh không biết là năng lực biểu đạt của mình đột nhiên có vấn đề hay là người đàn ông này không hiểu vấn đề vậy.
“Tôi chỉ nghĩ rằng anh muốn đi hẹn hò.” Cô nhìn anh hơi nhíu mày, nhấn mạnh: “Không phải là tôi muốn hẹn hò với anh.”
Ôn Tư Sâm nhìn cô chớp mắt một cái, ngay sau đó đứng thẳng người lên, rũ mắt: “Ừ” một tiếng.
Lam Vãn Thanh: “……”
“Tôi nói thật!”
“Ừ.” Không thể nhìn thấy ý cười trong đôi mắt anh: “Tôi biết em đang nói thật.”
Lam Vãn Thanh: “……”
Vẻ mặt kia của anh mà là biết sao?!
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, Ôn Tư Sâm đưa tay lên xoa xoa tóc cô, nói thẳng: “Nếu không muốn hẹn hò với tôi, sao em lại đồng ý ra ngoài được?”
Cho là anh dẫn mình đi hẹn hò, cũng đồng ý đi cùng anh, còn nói không phải muốn hẹn hò với anh?
Lam Vãn Thanh bị chặn họng, không còn gì để nói.
Khi ở Maldives, cô vẫn luôn cảm thấy mỗi lần mình nói đến mức anh không còn lời nào để đáp lại rất giỏi cơ mà, không nghĩ tới mình lại bị mắc kẹt bởi người đàn ông này.
Xem ra, lúc ở Maldives, người ta “không còn lời nào để nói” là thật ra muốn phớt lờ cô.
Lam Vãn Thanh: “……”
Quả nhiên Ôn Tư Sâm là người đáng ghét nhất trên thế giới.
Khi Phó Liên đẩy cửa bước vào, bắt gặp người đàn ông đứng ở mép giường cười cười, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-diu-dang-doi-voi-em/277244/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.