Convert: Khóa luận tốt nghiệp được 9 điểm
Edit: Mây
Beta: Sam
"Tôi biết, cho nên tôi đã đuổi theo em."
Lam Vãn Thanh nghĩ, nếu muốn bình chọn người đáng ghét nhất trên thế giới, thì người đó chắc chắn là Ôn Tư Sâm.
Cô nắm chặt ngón tay dọc theo mép chăn, nhíu mày trừng anh, cảm thấy khó chịu.
Từ sau khi bố mẹ qua đời, Lam Vãn Thanh không còn tự tiện nổi giận nữa, bởi vì hoàn cảnh trưởng thành không cho phép cô tùy hứng, Lam Thần Dật ngoài ý muốn, đặt tất cả hy vọng Lam gia lên người cô, cô không còn tính bồng bột như trước nữa.
Lúc này, nghe Ôn Tư Sâm nói những lời như vậy, nó lại kích thích tính cách tùy hứng ẩn giấu trong xương cốt của cô, làm cô mất bình tĩnh một lúc.
Nhờ thói quen nhẫn nhịn nhiều năm, cô đã quen với việc áp chế tính tình của mình.
"Anh cảm thấy tôi là loại người mà anh muốn vứt là vứt, muốn nhặt là nhặt?" Khuôn mặt Lam Vãn Thanh vô cảm, ngước mắt nhìn anh, thản nhiên nói.
"Em không phải." Ôn Tư Sâm vội vàng trả lời, không chút do dự.
Anh bước lên phía trước một bước, đầu gối áp vào mép giường, bàn tay đặt trong túi nắm rất chặt, trầm giọng thừa nhận: "Là tôi sai, tôi không biết trân trọng, tôi không dũng cảm được như em, tôi đã nhận ra điều đó rõ hơn khi em rời đi."
Hai câu nói chân thành, Lam Vãn Thanh nghe thấy, cũng không rõ cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là cái gì.
Khi còn chưa xác định được chuyện anh thích mình, anh nói khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chi-diu-dang-doi-voi-em/277243/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.