Tuyếtrơi. Từng bông từng bông tuyết trắng rơi xuống người Hàn Ân Châu, nằm lại trongbàn tay cô.
Côkhông thể cùng Kim Xảo Tuệ tham gia hội thi âm nhạc, cũng không thể ở bên cạnhHàn Tử Hiên. Nhưng cô cảm thấy có chút vui mừng, kì thực không phải cứ đạt đượcmới là hoàn mĩ. Thích một người là chuyện của bản thân mình.
Tuyết rất trắng, rất đẹp, bởi vì nó thích được tự do bay lượn giữa không trung,có thể tự do bay lượn là tuyết vui rồi. Và cô thích Hàn Tử Hiên, cũng bởi vìthích nhìn anh ấy sống tự do, vui vẻ.
…
Tan học, điện thoại của Hoa Lạc Lê lại reo vang. Nhìn sang Hàn Tử Ngang cùngbàn đang mải mê vẽ, Hoa Lạc Lê mới tin không phải do anh bày trò nghịch ngợm.Cô nhẹ nhàng nghe máy: “A lô! Xin chào…”
“Là Tiểu Lê phải không? Là bố đây. Bố về nước rồi. Con ở trường có tốt không?Có nhớ bố nhiều không? Sắp tới Noel rồi, cho nên bố về nước, về bên con gái yêucủa bố. Bây giờ bố đến trường tìm con.”
“…”
Nghe thấy âm thanh vừa lạ vừa quen này, Hoa Lạc Lê cảm thấy choáng váng. Trời!Là bố thật. Năm ngoái ông còn không có thời gian về nước. Vậy mà cuối năm nay,ông cũng đã nhớ ra còn có một cô con gái cô độc. Mắt Hoa Lạc Lê ngấn lệ, nghẹnngào xúc động:
“Bố... bố... bố có khỏe không? Conlà Tiểu Lê. Con đúng là Tiểu Lê đây. Bố đang ở đâu? Bố đến trường tìm con à? Bố...bố... bố có nghe thấy con nói không ạ?”.
Hàn Tử Ngang thấy cô nghẹn ngào như vậy liền cau mày lại. Mỗi lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-xau-tinh/127656/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.