Bagiờ đêm, trong kí túc xá nữ. Đêm yên tĩnh. Tất cả chìm sâu trong giấc ngủ.
Đột nhiên.
Di động vang lên tiếng nhạc: Anh thực sựsợ anh không đến kịp, anh muốn ôm lấy em, chạm tay vào nếp nhăn trên mặt củaem, dấu vết tháng năm giúp anh nhận ra đó chính ỉà em. Cho đến khi anh cạn sức.Vì em anh nguyện dù có không cử động nữa cũng vẫn ngắm nhìn em. Cho đến khi cảmnhận được sợi tóc của em, nhuốm màu tuyết trắng, đến khi ánh mắt trở nên mơ hồ,đến khi không còn hơi thở, để chúng ta như hình với bóng, vĩnh viễn không lìaxa...
Hoa Lạc Lê rúc sâu vào chăn ấm ngủ tiếp.
Tiếng chuông lại tiếp tục réo rắt: Nếu ngay cảthế giới này, anh cũng muốn vứt bỏ thì ít ra cũng còn có em đáng để anh trântrọng, và em có mặt ở đây đúng là kì tích của cuộc đời này, kể cả khi anh cóthể quên cả thế giới này, cũng không muốn bặt tin em...
Bài hát tình cảm “ướt át” này do đích thân Hàn Tử Ngang đại thiếu gia chọn vàđặt làm nhạc chuông cho điện thoại của Hoa Lạc Lê. Lúc nghe bài hát này, HoaLạc Lê thấy buồn cười rũ rượi, không ngờ một kẻ qua loa đại khái, vô tâm vôtính như Hàn Tử Ngang lại chọn bài hát như vậy làm nhạc chuông điện thoại.
Chiếc điện thoại di động này cũng là của Hàn Tử Ngang, anh ta không ngừng quấynhiễu Hoa Lạc Lê, không chỉ là lúc lên lớp, ngay cả thời gian nghỉ ngơi buổitối của cô cũng bị chiếm dụng.
Chiếc điện thoại này giống hệt như đại nhân miệng to Hàn Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-xau-tinh/127654/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.