"Nhổ sạch ra chưa?"
Ngôn Thù đứng ở trong góc tường nghe vậy thì lại phì thêm mấy tiếng mới ngẩng đầu nhìn về phía Trác Lệ: "Nhổ sạch ra rồi."
"Sao cái gì cậu cũng dám bỏ vào miệng thế?" Trác Lệ trừng mắt nhìn Ngôn Thù, lạnh lùng nói: "Cậu biết thứ cậu vừa ăn là cái gì không?"
Ngôn Thù dụi dụi mắt rồi chống đầu gối đứng lên: "Em biết mà, là mật ong."
Trác Lệ giống như là không biết nói gì thêm nên giọng nói hơi ngừng lại, sau đó anh cau mày định nói thêm, nhưng khi nhìn thấy đuôi mắt ửng đỏ của Ngôn Thù, lời dạy dỗ đã lên đến bên miệng lại không thể không ngừng lại.
Anh thật sự không có biện pháp nào với Omega này cả.
Một lúc sau anh mới đưa tay xoa trán nói: "Cậu biết mà còn dám ăn?"
Ngôn Thù nhỏ giọng đáp: "Bởi vì là mật ong mà."
Trác Lệ: "..."
Bạch Minh Cách đúng lúc chen vào một câu hóa giải bầu không khí này, cậu ta giơ ngón tay cái lên với Ngôn Thù nói: "Cậu mạnh thật, mạnh hơn cả tôi nữa, đây là mật ong của ong độc đấy!!!"
Hồ Nhã cũng hơi lo lắng hỏi: "Tiểu Thù, em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Không ạ, vừa rồi em thật sự đã nhổ hết ra rồi." Nói tới đây, Ngôn Thù nhìn về phía Trác Lệ nhỏ giọng oán giận một câu: "Trác Lệ, sao anh có thể tùy tiện nhét ngón tay vào miệng người khác thế được, anh đã rửa tay chưa?"
Trác Lệ thật sự không ngờ tới Ngôn Thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-thuong-em-gi-ca/2977929/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.