“Ngôn tổng, sao vừa rồi cậu không trực tiếp nói rõ chuyện này ra?”
Sau khi tùy tiện ăn đơn giản xong, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối xuống, Ngôn Thù và Bạch Minh Cách cùng nhau ngồi ở cửa sổ, mặc dù mưa đã ngừng như không khí vẫn có chút ướt lạnh.
Ngôn Thù vẫn đang suy nghĩ chuyện trong lòng nên vô thức hỏi lại: “Hả? Nói cái gì?”
Có lẽ là có hơi cạn lời, Bạch Minh Cách nhìn Ngôn Thù một cái rồi mới nhỏ giọng, nghiêm túc nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa, chính là chuyện hai mươi ba tuổi cậu sẽ nghênh đón kỳ trưởng thành của tuyến thể.” Ngừng một chút, cậu ta lại nói: “Đợi đã, chuyện quan trọng thế này cậu sẽ không quên đâu nhỉ?”
“Đương nhiên sẽ không quên rồi.” Gió đêm vén tóc trên trán Ngôn Thù lên, sau khi chôn mặt vào trong cổ áo, cậu ậm ờ nói: “Cái đó sao có thể quên được.”
Bạch Minh Cách càng không hiểu: “Không quên vậy sao cậu không nói? Cơ hội vừa rồi tốt như vậy, tôi cảm thấy bây giờ Trác Lệ đã có thái độ cầu gì được nấy với cậu, nếu như cậu nói ra nhất định anh ta sẽ cắn cậu một cái.”
“Nếu như anh ấy là loại người đó thì đã cắn tôi từ lâu rồi.” Ngôn Thù phiền não thở dài một tiếng, cậu vô cùng tiu nghỉu nói: “Theo quan sát của tôi, tư tưởng của Trác Lệ khá cổ hủ. Cậu biết không, vừa rồi tôi ôm anh ấy một lát mà anh ấy đã lên lớp tôi một lúc lâu, nói cái gì mà AO khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-thuong-em-gi-ca/2977871/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.