Thân là bộ đội đặc chủng Mỹ lại bị một cô gái đánh, có đáng tức giận không ? Thân là lính, không bảo vệ được pháp luật mà bị một cô gái ngang nhiên ăn trộm đồ của mình. Có đáng chê trách không ? Trên trời dưới đất, làm gì có loại báo đáp nào như vậy chứ ? Sớm biết như thế hắn sẽ không nên xen vào việc của người khác, mặc cho cô bị tuyết đông lạnh mà chết đi cho rồi...
Đã từng, hắn nghĩ, nghĩ hắn sẽ cô độc cả đời, nhưng ông trời đã để cho hắn gặp cô. Tuy rằng cô luôn chọc hắn tức giận, nhưng cũng có thể chọc hắn bật cười. Là cô làm cho hắn tìm về niềm tin với con người cũng học được như thế nào là yêu một người. Nhưng hắn rất rõ ràng cô không hề khả năng thuộc về hắn, không hề bất cứ cô gái nào muốn ở lại nơi hoang dã này. Cho dù có, cũng không phải cùng một người có diện mạo đáng ghê tởm, tính cách bất thường như hắn cùng một chỗ.
Cô tựa như một lễ vật mà ông trời ban tặng cho hắn, một giấc mộng đẹp làm người ta không thể tin nổi. Nhưng giấc mộng đẹp, rồi cũng phải có ngày thanh tỉnh mà thôi. Khi cô có cơ hội trở lại thế giới văn minh. Cô lập tức không chút quyến luyến xoay người rời khỏi cuộc sống tịch mịch lại thật đáng buồn của hắn...... Người con gái vô tâm đó… hắn muốn không yêu thì cũng lực bất tòng tâm.