Bỗng một cái “chụt” vào môi tôi khiến tôi im thit thít, khuôn mặt bắt đầu đỏ hơn. Còn hắn thì sao? Mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, nói:
_ Mau ăn đi!
_ Cá...cái...gì? Cậu làm gì mà tỉnh vậy? Cậu đã cướp đi nụ hôn đầu đời của tôi đó, cục đá! Cậu có biết cả đời tôi để dành nụ hôn này cho người tôi yêu thương không? Sao cậu lại có thể...- Tôi phan ra một tràng rồi một chữ “bí” nặng. Ai kêu nói nhiều chi giờ vậy đó =.=.
_ Có thể gì?- Rồi hắn cốc vào đầu tôi một cái- Mau ăn đi, không đồ ăn nguội hết.
Nói rồi hắn bưng thức ăn ra bàn cho tôi thưởng thức:
_ on....á.....à! (ngon quá à)
_ Con gái con đứa mà vừa ăn vừa nói vậy đó hả? Mai mối Ế cho coi.- Hắn nhấn mạnh chữ “Ế”
_ ó...ao...âu!...ôi...âu...ó...uốn...ấy...ồng... (Có sao đâu! Tôi đâu có muốn lấy chồng.)
_ Bó tay với heo:)))
_ Ê! Ai là heo hả?
_ Ủa? Heo ăn xong rồi hả?
_ Cái đồ cục băng biến thái!
_ Rồi rồi! Không giỡn nữa. Ăn đi HEO.
_ Xí! Không thèm chấp với cái tên biến thái như cậu nữa!
_ Thôi mà! Nhưng cậu còn nợ tôi một ân huệ đó!
_ Ân huệ gì?
_ Thì là tôi cứu cậu khỏi đám nữ sinh, đưa cậu về nhà, băng bó vết thương cho cậu, nấu ăn cho cậu.... Đáng lí là không phải một cái đâu.
_ C...ái....gì? Đó là cậu tự làm chứ tôi đâu có ép cậu đâu?
_ Không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-lanh-lung-va-co-nang-tre-con/2736894/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.