Sáng hôm đó...
-Lâm Linh, con vẫn chưa dậy sao? Hôm nay là khai giảng đấy không được đi muộn đâu_mẹ gọi tôi ý ới dưới phòng
Thực ra thì đâu có phải tôi chưa dậy đâu chỉ là bận chút việc thôi.....=3=
-Dạ!!! Con xuống ngay đây, chờ con chút ạ!!
-Lâm Linh nhà ta đã lớn rồi, nó tự biết dậy sớm mình không cần phải gọi nó như thế đâu_ba tôi tiếp lời.
-Nó lớn được thì tôi đã không phải lo lắng rồi, anh xem con nhà người ta lên cấp 2 thì đã cao 1m5 mấy rồi còn Linh Linh thì mới được có 1m45 có phải là quá nhỏ bé rồi không?_mẹ tôi càu nhàu với ba tôi. Vừa lúc đó tôi đang xuống phòng chợt nghe thấy mẹ nói vậy tôi liền giận dỗi nói
- Là con chưa phát triển chứ không phải không phát triển mà con như vậy cũng là do den di truyền chứ bộ.
-Cái con bé này....!
Tôi vì không muốn nghe mẹ nói tiếp nên vội sách cặp rồi cầm miếng bánh mì trên bàn chạy đi.
- Ba à! con đi học đây, phần còn lại nhờ ba hết nhé!
Ba tôi cười nhẹ rồi quay sang nhìn mẹ tôi, mẹ tôi cũng không nói gì rồi tiếp tục rửa chén. Thực sự thì ba tôi với mẹ tôi dường như là cặp vợ chồng hạnh phúc nhất ý, hôm nào cũng tình tứ. Trở lại với tôi thì thực ra tôi đã mơ về một giấc mơ quá khứ_một kỉ niệm mà tôi chẳng bao giờ quên được...Nào, hãy cùng tôi quay ngược dàng thời gian về lại nơi kỉ niệm và giấc mơ của tôi bắt đầu.
“Linh Linh, lại đây anh bảo!_Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-hang-xom-canh-nha-toi/100934/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.