“Á!” Điềm Điềm hoảng sợ, nhanh tay nắm lấy áo sơ mi của anh, lúc này mới chợt nhận ra ngay khi lý trí của cô sắp biến mất, anh đã đột nhiên cúi xuống bế bổng cô lên.
“Xin lỗi, là do tôi không chú ý đến tình trạng của cô, cô không nghe thấy tôi nói gì, tôi nghĩ cô bị choáng.”
Bị choáng?
Cô há hốc miệng, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, không dám nói thêm gì. Chẳng lẽbắt cô thừa nhận là vừa rồi cô thực sự có chút mệt mỏi, nhưng nguyên nhân khiến cô im lặng dán sát vào người anh không phải do bị choáng mà do muốn hôn anh sao?
Anh ôm cô đi đến một hốc đá gần đó, đặt cho cô nằm xuống, đưa chai nước đến bên miệng cô, “Nào, uống chút nước đi. Tôi nghĩ do cô quá mệt mỏi, lại có chút mất nước nên mới bị choáng.”
Bởi vì quá xấu hổ, cô chỉ có thể ngoan ngoãn uống nước.
“Ừm.” Cô chột dạ lên tiếng. Thế nhưng ngay lúc ấy anh lại đưa tay lau mồ hôi trên mặt cô, hại tim cô đập nhanh hơn.
“Đã sắp hoàng hôn rồi, chúng ta phải tìm được đồ ăn trước khi mặt trời lặn, tìm một nơi để qua đêm. Cô nghỉ ở đây, tôi sẽ trở lại ngay. Cô ở một mình được chứ?”
Điềm Điềm ôm nước khoáng, ngại ngùng gật đầu.
Đồ ăn, ok, cô đói lắm rồi.
Ừ, có lẽ do cô đói bụng thôi.
Đúng vậy, chắc chắnlà cô quá đói nên mới cảm thấy người đàn ông mặt mũi bầm dập trước mắt này thật quyến rũ. Chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-chang-bi-oi-dang-yeu/2311008/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.