“Ầm!”
Tiếng va chạm vang lên chấn động màng nhĩ.
Cơ thể của Hạ Diệp Chi bị đẩy về trước theo quán tính, nặng nề đụng lên ghế dựa.
Trong tai ong gong giống như có vô số con ruồi ở bên trong.
Đầu cô trở nên rất nặng, cô dùng hết sức muốn ngẩng đầu lên nhưng đầu cô giống như bị ghìm chặt lại, căn bản không ngẩng lên được.
Hạ Diệp Chi cảm thấy khó thở.
Cô thử nắm tay mình.
Cô thử cong ngón tay nhưng động tác đơn giản thế này mà cô cũng làm rất khó khăn.
Đầu cô rất choáng váng, cô biết bản thân chắc chắn bị thương, nhưng lại không biết nặng hay không.
Hít thở trở nên khó khăn, tầm mắt cũng từ từ trở nên mơ hồ.
Càng lúc càng mơ hồ…
Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng sáo lúc trầm lúc bổng và tiếng cửa xe bị mở ra.
“Hạ Diệp Chi? Cô sao rồi?”
Giọng nói hơi quen thuộc.
Hình như là tiếng của Tề Thành…
Là Tề Thành nhỉ?
Nếu là Tề Thành thì cô yên tâm rồi.
Hạ Diệp Chi giật giật môi, muốn trả lời câu hỏi của anh ta nhưng không nói ra được tiếng nào.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng thoáng yên tâm.
Rất nhanh cô không còn biết gì nữa.
*
Hạ Diệp Chi nằm mơ.
Cô trong giấc mơ là trước lúc cô bảy tuổi.
Trước bảy tuổi cô vẫn là một bé gái nhỏ xinh xắn.
Hoạt bát, cởi mở, thành tích xuất sắc, bạn học và giáo viên trong lớp rất thích cô.
Nhưng Tiêu Thanh Hà cũng chẳng bởi vì cô có thành tích xuất sắc hay xinh xắn, đáng yêu mà thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1755151/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.