Hạ Diệp Chi xoa xoa đầu Mạc Hạ, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, không sao rồi.”
Động tĩnh của hai người bên này đã thu hút sự chú ý của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vừa nhìn sang bên này thì Thời Dũng đi vào.
Thời Dũng vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cậu chủ, anh không sao chứ?”
Mạc Đình Kiên ngoài cười trong không cười nhìn Thời Dũng: “Nhìn tôi giống như không có chuyện gì sao?”
Thời Dũng bị anh làm cho nghẹn họng nhất thời không nói được câu gì.
Nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại, Mạc Đình Kiên không nhận ra Hạ Diệp Chi nhưng cũng không biểu hiện rằng không nhận ra anh.
“Cậu chủ, anh biết tôi là ai không?” Thời Dũng kiên định để Mạc Đình Kiên xác nhận một chút.
Mạc Đình Kiên dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc nhìn anh ta: “Thời Dũng, cậu kết hôn xong liền để não cũng ngu ngốc theo luôn à? Tôi còn chưa mất trí nhớ thì sao lại không nhận ra cậu được.”
Không phải là anh đã mất trí nhớ rồi đấy sao?
Nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên là còn nghiêm trọng hơn khi anh mất trí nhớ.
Đợi chút, vừa nãy cậu chủ nói anh kết hôn?
Anh kết hôn đã là chuyện của vài năm trước rồi.
Khi ấy anh vừa mới tốt nghiệp, có đủ tiền đặt cọc nhà liền cầu hôn vợ.
Chuyện mấy năm trước sao đột nhiên Mạc Đình Kiên lại lôi ra nói chứ?
Thời Dũng đá mảnh vỡ chiếc cốc dưới chân ra, nói với Mạc Đình Kiên: “Cậu chủ, tôi kết hôn đã là chuyện của tám, chín năm trước rồi.”
Mạc Đình Kiên không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-boss-xau-xa-trong-loi-don/1754657/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.