Bia có thể khiến người ta say, nhưng chỉ một thời gian ngắn rồi lại sẽ tỉnh. Tình cũng có thể khiến người ta say, nhưng có khi lại mất đến cả đời mới ngộ. Ta ngộ rằng, liệu ta đã yêu, ta đã quên, ta đã nhầm, hay ta đến lúc cuối đời vẫn còn nhớ. Văn Vũ thì chỉ mong mình đừng có chữ “nhận” ở phía sau. 
<font data-blogger-escaped-style="mso-tab-count: 1;">             </font>Văn Vũ không sợ mình ngộ nhận yêu Ngọc Hân, bởi vì anh thật sự yêu cô như từng hơi thở của mình, ngừng thở thì hết yêu. Anh chỉ sợ mình ngộ nhận sẽ quên được cô, vì thật sự anh nhớ cô đến vô cùng và không có cách nào quên nỗi. 
           Ngọc Lan đã từng nói với Văn Vũ rằng, tại sao anh còn yêu chị cô và chị cô cũng còn yêu anh, vậy tại sao hai người lại không quay lại với nhau. Thật sự thì Văn Vũ nghĩ rằng, anh đã không có bản lĩnh để ở bên cạnh Ngọc Hân lúc đầu, thì giờ đây anh có tư cách gì để mà quay lại. 
<font style="text-indent: 36pt;" data-blogger-escaped-style="text-indent: 36pt;">             Văn Vũ phải đập tan tính tự tôn của mình, phải vứt bỏ cái tính sĩ diện, cái tôi không đáng một đồng của anh, để nối lại chuyện tình với Ngọc Hân. Anh đã nghĩ tới những điều như thế, những cảnh tượng có thể xảy ra, những kết quả của việc đi hay ở và quay lại, anh đã nghĩ đến tất cả rồi mới đưa ra quyết định, rằng anh nên rời xa cô là điều đúng nhất.</font> 
Có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-bo-em-di/1851547/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.