Người ta thường nói thất tình sẽ qua nhanh thôi và thời gian sẽ chữa lành tất cả. Vậy tại sao đến bây giờ Ngọc Hân vẫn còn thấy mình hận Văn Vũ, là do cô không muốn quên hay là quên không được. Đứa nhóc hay bám víu lấy Văn Vũ giờ chả còn nhớ anh nữa, chả còn chạy đi tìm hoặc hỏi han về anh. Ngọc Hân ước gì mình được như nó.
Hôm nay là lần đầu tiên Quốc Hưng uống cà phê sáng cùng cô. Anh vẫn toát ra vẻ lịch lãm đẹp trai của mình và là tâm điểm chú ý của mọi người. Mỗi khi anh cười là Hồng Loan lại nhìn sững. Thảo Vân nhiều lúc giả vờ ho để ra hiệu nhưng Hồng Loan chả thèm quan tâm. Ngọc Hân khẽ cười và nhìn sang thì thấy Hữu Kim đang đứng phục vụ.
Từ lúc Hữu Kim mắng Ngọc Hân ở quán bar thì cô và cậu ta thân nhau nhiều hơn. Thỉnh thoảng cô cũng hay gọi Hữu Kim đi bar với mình. Hữu Kim rất tinh ý, mỗi lần gặp cô thì cậu ta không bao giờ hé lời đến Văn Vũ. Cô cũng nhiều lần hỏi Văn Vũ ở đâu thì Hữu Kim trả lời vỏn vẹn có ba chữ, “em xin chị”. Giọng nói Hữu Kim ngân dài khiến cô phải bật cười.
“Tối rảnh đi bar với chị không em.” Ngọc Hân tiến tới chỗ Hữu Kim.
Hữu Kim liếc mắt nhìn cô. “Dạo này người ta hiểu lầm em với chị đang cặp nhau đó.”
“Vậy cũng tốt. Em cũng hiểu tính chị.” Ngọc Hân khẽ cười. “Hay mình quen nhau đi.”
Hữu Kim sửng sốt nhìn cô. “Cái chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-bo-em-di/1851546/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.