Đêm nay tại con phố thân thuộc bỗng nhiên trở nên xa lạ, vẻ tĩnh mịch ít người qua lại giờ đây trở nên náo nhiệt đến lạ thường bởi vì hôm nay là đêm hội trăng rằm. Thanh Phong và Đăng Kỳ mỗi người một cái mặt nạ đi giữ phố không phải lo người khác nhận ra.
''Chạy mau đi! Chạy mau đi! Con mụ xấu xí đó xuất hiện kìa!" Một đám trẻ con tay cầm lồng đèn, miệng không ngừng la lên, chạy thụt mạng. Từ xa là một dáng vẻ của nữ nhân vận xiêm y giản dị nhưng lại để tóc xoã che hết nửa bên mặt giống như muốn dấu diếm gì đó. Đăng Kỳ vừa tò mò vừa cảm thấy bản thân dường như đã từng gặp liền đi về phía nữ nhân bất hạnh ấy.
''Xin hỏi cô nương là...'' Giọng hắn khẽ run rồi ngước nhìn nữ nhân ấy ''Khả Như?'' Nữ nhân đó vội đưa tay che mặt quay sang chỗ khác cố ý lảng tránh nói ''Tiên sinh nhận nhầm người rồi, chúng ta chưa từng gặp nhau!''
''Mặt của nàng...'' Hắn tháo bỏ mặt nạ ngụy trang, tay chậm rãi vuốt ve vết sẹo lớn trên khuôn mặt nàng cùng với đôi mắt đỏ hoe ''Ai đã gây ra chuyện này?'' Rồi bật khóc ôm chặt lấy nàng. Bao nhiêu năm qua đã khiến hắn sắp vụt tắt hy vọng nhưng hắn đã đúng rồi, nàng vẫn còn sống vẫn đang đứng trước mặt hắn.
''Ta.... ta'' Khả Như đang nói bỗng nghẹn lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
''Rốt cuộc nàng đã đi đâu chứ?'' Hắn vuốt ve lấy gương mặt đáng thương của nàng.
''Ái Lệ, tỷ ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-binh-minh-lanh-leo/2883329/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.