Bên bờ hồ ngoại thành có một căn nhà nhỏ, không gian yên tĩnh, mặt hồ êm đềm cùng với phong cảnh đa dạng đúng là nơi thích hợp để dưỡng thương.
''Tạm thời công tử cứ ở đây dưỡng thương cho tốt, nếu rảnh thì tiểu thư nhà ta sẽ đến gặp ngươi.'' Tiểu Quỳ sắp xếp chỗ cho Thanh Phong rồi rời đi.
Vài ngày sau.
''Bạch công tử!'' Một giọng nói dịu dàng cất lên.
''Cô nương tìm ta có chuyện gì sao?'' Thanh Phong giả ngốc hỏi.
''Vết thương của công tử thế nào rồi?''
''Đa tạ cô nương quan tâm, có lẽ ta sắp bình phục rồi.'' Hắn nhìn gương mặt lúng túng của nàng hơi khó hiểu.
''Có thể đây chính là lần cuối ta và công tử gặp nhau rồi nên ta muốn đến đây từ biệt công tử trước.'' Tuyết Lạc ngượng nghịu nói.
''Tại sao chứ? Cô nương nói vậy là có ý gì?'' Thanh Phong ngỡ ngàng nhìn nàng.
''Ta sắp xuất giá rồi. Ta sẽ gả cho Thẩm Vũ Kỳ ở thôn kế bên.'' Tuyết Lạc cúi mặt chua chát nói, nàng và tên họ Thẩm kia chưa từng gặp nhau thì làm sao có cảm tình mà gả cho hắn chứ? Nàng không muốn chôn vùi tuổi xuân, vùi chôn cả đời cho một người nàng không yêu. Khó khăn lắm mới tìm được ý trung nhân nhưng có lẽ nàng và hắn hữu duyên vô phận.
''Khi nào cô nương tổ chức hỷ sự?'' Thanh Phong nhếch môi nói.
''Là... ngày mai.'' Tuyết Lạc đáp.
''Ta có nên đến đó uống một ly rượu mừng không?'' Đôi mắt hắn vô hồn nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-binh-minh-lanh-leo/2883326/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.