Không phải cứ gọi anh là tôi che chở cậu.
"Chuyện gì?" Giọng điệu Yến Khinh Nam không dễ chịu chút nào.
Anh rất cao, cậu thanh niên lại đang ngồi. Cậu ta thấy bộ dạng cúi đầu lạnh lùng nhìn mình chằm chằm của Yến Khinh Nam mà đâm sợ sệt, vậy nhưng vẫn cố mạnh miệng: "Tôi mẫu thuẫn với bạn gái tôi, anh ta đi ngang qua còn xen vào việc người khác, lại còn hỏi sao..."
Yến Khinh Nam đạp vào chân cậu thanh niên, cậu ta lập tức gào rống lên.
Anh cũng chẳng đạp mạnh sức bao nhiêu, chỉ là vừa nãy anh đánh một trận làm cậu ta khiếp vía. Trước khi cậu ta kịp thấy bất cứ điều gì, Yến Khinh Nam vặn ngược hai tay ra bắt chéo sau lưng, hệt như cái kìm không sao di chuyển được.
"Có nói chuyện đàng hoàng không?"
Giọng Yến Khinh Nam không to, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo như tảng băng góp cùng gương mặt thế kia, đủ dọa cậu chàng còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học này khiếp vía.
"Em, em uống nhiều..." Người cậu thanh niên run rẩy, giải thích.
Không bao lâu sau cảnh sát đến, quả nhiên yêu cầu Thẩm Cảnh Viễn cùng đến đồn.
Đương nhiên Yến Khinh Nam đi cùng. Anh lái xe của Thẩm Cảnh Viễn, y ngồi bên ghế phụ, A Dịch theo đôi nam nữ kia ngồi xe cảnh sát.
Trên xe, Thẩm Cảnh Viễn hỏi Yến Khinh Nam: "Trước đây ông chủ từng dính vào mấy vụ thế này à?"
"Nhiều lắm, mấy năm nay tình hình an ninh trật tự khá hơn rồi, hồi trước thì đếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-minh-sap-mat-em/2506003/chuong-7.html