Thẩm Cảnh Viễn đặt vé xe đi, đường sá xa xôi vậy y không dám tự lái xe một mình. Lúc đi Yến Khinh Nam tiễn y đến bia giải phóng, đến đây sẽ có xe chạy thẳng tới trung tâm du khách.
Y đến từ rất sớm, chuyến xe xuất phát lúc hai giờ chiều y đặt vẫn chưa vào bến. Hai người gửi hành lý vào bến xe, định đi dạo loanh quanh một lát.
"Cậu từng tới đây bao giờ chưa?" Yến Khinh Nam hỏi.
"Tôi chưa." Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu.
"Thời gian cuối năm rất đông đúc. Nếu cậu về trong năm nay, tôi đưa cậu qua đây chơi." Yến Khinh Nam nói.
Nhẩm tính cũng đã sắp sang năm mới rồi, Thẩm Cảnh Viễn đáp được.
Hai người tản bộ trên phố. Hôm nay là Giáng Sinh, người qua lại đông hơn bình thường. Yến Khinh Nam hỏi Thẩm Cảnh Viễn có muốn mua gì không, y cứ luôn bảo không có. Sau đó anh trông thấy một cửa tiệm bánh mì, không hỏi han gì đã kéo Thẩm Cảnh Viễn vào xếp hàng.
Trong tiệm khá nhiều người, Thẩm Cảnh Viễn nhìn kệ hàng rực rỡ đủ màu sắc, hỏi anh: "Anh thích ăn ngọt à?"
Yến Khinh Nam đặt một chiếc kẹp vào tay Thẩm Cảnh Viễn, đáp: "Không phải tôi."
Ý là cậu thích.
Thẩm Cảnh Viện đón lấy khay và kẹp, không đáp lời anh mà bắt đầu lựa bánh.
Cửa tiệm có đủ loại bánh với đủ loại mẫu mã, riêng tart trứng đã có tận mấy vị. Thẩm Cảnh Viễn chỉ chọn hai loại mình khá thích, sợ ăn không hết.
Mà Yến Khinh Nam lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-minh-sap-mat-em/2505982/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.