"Canh thịt dê ngon không?" Yến Khinh Nam hỏi y.
Hình như anh vừa bắt đầu ăn tối, bát cơm trước mặt vẫn còn đầy ắp.
Thẩm Cảnh Viễn cười, đáp ngon lắm, hỏi Yến Khinh Nam đang ăn cơm à. Anh cầm điện thoại lên, mở camera sau lướt một vòng, trên bàn ăn còn có A Dịch với Tiểu Tư.
"Tối muộn có khách đến thêm, bận tới ban nãy mới gọi đồ ăn bên quán Tiểu Tư." Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn nói thế thì ngon rồi.
"Có ngon mấy cũng không bằng canh thịt dê của cậu." Yến Khinh Nam hạ thấp giọng, gần như đang lẩm bẩm.
Y lại không nhịn cười nổi, ai ngờ đâu Yến Khinh Nam lại là người như thế, có mỗi bát canh dê cũng làm khó làm dễ mãi thôi.
Lát sau, có vẻ Yến Khinh Nam tự cảm thấy bản thân hơi ấu trĩ, bèn chuyển đề tài: "Ngày mai trời quang, chắc sẽ hạ nhiệt, có thể còn có bão tuyết, cậu phải để ý thông báo của khu vực."
"Hở?" Thẩm Cảnh Viễn không tin, "Tôi vừa coi dự báo thời tiết, có nghiêm trọng thế đâu nhỉ?"
"Tóm lại cậu đi chơi bên ngoài nhớ cẩn thận." Yến Khinh Nam nói.
"Anh Nam," Thẩm Cảnh Viễn gọi anh rất bất đắc dĩ, "Tôi ba mươi tuổi mà, không phải mười ba."
Yến Khinh Nam cười: "Tôi thấy cậu giống mười ba lắm."
Anh nói câu này, Thẩm Cảnh Viễn chợt nhớ tới trận gào thét bên bờ sông của bọn họ trước khi đến đây. Nói thật bây giờ nghĩ đến cảm thấy khá là mắc cười, nếu có người hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-minh-sap-mat-em/2505981/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.