Hạ Nhiễm Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc rồi cười khẽ:
- Anh đùa em sao, anh trai.
Một tiếng ‘ anh trai ‘ đã chặt đứt chút hi vọng mong manh còn xót lại. Tuy cô không nói , nhưng anh cũng biết cô đang từ chối khéo mình, cô đang cho anh một bậc thang để bước xuống để bảo toàn chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Chính anh cũng rất sợ mối quan hệ giữa hai người sẽ tan vỡ, không thể làm người yêu, thậm chí chẳng thể làm bạn, nên khi đó anh đã vô thức đáp lại:
- Phải. Đó là câu nói anh mới đọc trong cuốn tiểu thuyết sáng nay.
Sau đó, mọi chuyện lại trở về đúng quỹ đạo vốn có của nó. Hai người vẫn đến trường cùng nhau, cuối cùng đều thi đỗ vào Thanh Hoa, tuy học khác chuyên ngành. Lý Bắc Thần vẫn chưa từ bỏ, anh vẫn ra sức theo đuổi cô trong âm thầm, hy vọng cô sẽ nhìn ra tâm tư anh luôn giấu kín. Ví như, anh sẽ tự tay làm cho cô đồ ăn mỗi sáng, ví như anh sẽ đợi hàng giờ để mua được chiếc bánh cô yêu thích, ví như khi cô khóc anh sẽ là người đầu tiên vội vàng chạy tới dỗ dành. Anh chờ đợi , chờ đợi tới một ngày cô sẽ hồi tâm chuyển ý, chờ đợi đến khi cô hết hi vọng với người đàn ông kia.
Thế nhưng, ông trời luôn rất nhẫn tâm, cho người ta hi vọng rồi nhẫn tâm dập tắt. Ngày hôm đó là một ngày mưa, cô tự tay đưa cho anh thiệp cưới của mình
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-biet-gio-dong-den-tu-dau/2978188/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.