Khi Hạ Nhiễm Tuyết nhận được thông báo trúng tuyển đã là một tuần sau đó. Cô lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn từ chối. Cô không muốn gặp lại Cố Nam Phong, cũng không muốn có một chút dây dưa với anh .
Chiều hôm đó, cô vẫn đi đón Bánh bao nhỏ như thường lệ. Bánh bao nhỏ muốn ăn bánh ngọt, vì vậy hai mẹ con ghé vào tiệm bánh gần trường. Cô mua một chiếc bánh nhỏ, định trở về, bỗng nghe thấy một giọng nữ quen thuộc :
- Hạ Nhiễm Tuyết?
Cô quay đầu nhìn lại, Hạ Linh Nhi đang đứng đó. Cô ta vận một thân tây trang, toát lên vẻ sang trọng, quý phái khiến người ta không thể chạm tới.
3 năm trước, Hạ Nhiễm Tuyết là thiên kim được bao người ngưỡng mộ, còn Hạ Linh Nhi chỉ là một cô nhi nghèo phải kiếm sống qua ngày. Hiện tại, vận đổi sao dời, Hạ Nhiễm Tuyết trở thành mẹ đơn thân cơ cực bươn chải, mà cô ta, là vị hôn thê của người đàn ông hoàng kim được người đời ca tụng.
Hạ Linh Nhi nhìn đứa trẻ Hạ Nhiễm Tuyết dắt bên tay, đồng tử cô ta co giật. Cô nhíu mày:
- Đứa trẻ này là con của Cố Nam Phong sao?
- Con gái của tôi, không liên quan tới Cố Nam Phong.
Hạ Linh Nhi nhìn đứa trẻ trước mặt, dường như được đúc tạc cùng một khuôn với anh ta. Cô bắt đầu lo sợ, đưa ra đề nghị:
- Nể tình trông cô bần hàn như vậy, tôi cho cô 5 vạn, đừng để đứa trẻ này xuất hiện trước mặt anh ấy.
- Số tiền này tôi không cần, nhất định đứa bé này sẽ không xuất hiện một phân một tấc trước mặt anh ta.- Hạ Nhiễm Tuyết nói với vẻ bình tĩnh.
- À, còn nữa, cô đừng mèo già khóc chuột, lòng thương hại của cô đối với tôi không đáng một xu. Và còn, giữ người đàn ông của cô chặt một chút, đừng để anh ta tác oai trước mặt tôi, nếu không có chuyện gì xảy ra tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé, giả dụ như tình cũ không không rủ cũng tới chẳng hạn.
Nói xong, cô dắt bánh bao nhỏ bỏ đi, để mặc Hạ Linh Nhi đen mặt đứng đó.
Sau khi về nhà, Hạ Nhiễm Tuyết để Bánh bao nhỏ vào phòng tự chơi, còn mình đi nấu bữa tối. Đột nhiên, Bánh bao nhỏ chạy lại, níu góc áo của cô, nhìn cô bằng đôi mắt hồn nhiên, nói:
- Mami, con không biết người phụ nữ chiều nay là ai, nhưng chắc chắn cô ta là người xấu. Đừng lo, con sẽ bảo vệ mẹ.
Hạ Nhiễm Tuyết nhìn con gái, cảm động đến suýt khóc:
- Cảm ơn bé yêu nhiều nhé.
Trong lúc hai mẹ con đang nhìn nhau trìu mến, chuông cửa vang một tiếng lớn. Hạ Nhiễm Tuyết ra mở cửa, thấy Lâm Thiến mỉm cười đứng đó, trên tay là một bọc quà lớn.
Lâm Thiến bước vào nhà, Bánh bao nhỏ vội chạy ra đón cô:
- Mẹ Lâm.
Lâm Thiến xoa đầu bé, giơ túi lớn nói:
- Xem mẹ mang gì đến cho con nè.
Bánh bao nhỏ nói cảm ơn, sau đó mở bọc quà ra, bên trong là bộ đồ chơi búp bê mà bé yêu thích đã lâu, bé cười vui sướng nhìn Lâm Thiến:
- Con yêu mẹ Lâm nhất .
Hạ Nhiễm Tuyết nhìn con gái mà bất lực, không biết nó học tính nịnh hót này từ ai nữa. Cô hướng Lâm Thiến nói:
- Sao cậu lại tặng con bé món đồ chơi đắt vậy.
Lâm Thiến phì cười:
- Chút này có đáng gì đâu. Mà buổi thử giọng của cậu sao rồi?
- Mình từ chối người ta rồi. Hạ Nhiễm Tuyết đáp.
- Sao vậy. Lâm Thiến ngạc nhiên hỏi.
- Công ty đó là của Cố Nam Phong. Hạ Nhiễm Tuyết trả lời thản nhiên.
Nghe thấy cái tên này, Lâm Thiến như muốn nổ tung
- Mẹ nó, tên khốn nạn đó ở đâu cũng có mặt. Nếu là mình, chắc chắn cũng sẽ từ chối, ai đời lại làm việc nổi với cái tên kiêu căng vô trách nhiệm lại ra vẻ đạo mạo đó chứ…
Lâm Thiến càng nói càng hăng, có lẽ cô ấy bất bình thay cô.
Hạ Nhiễm Tuyết bật cười, cô thấy hạnh phúc vì có người bạn thân này bên cạnh.
Trước đây, khi cô còn là thiên kim được người ta ngưỡng mộ, bao nhiêu người tự xưng tiếng bạn bè với cô. Nhưng khi cô xa cơ, chỉ có mình Lâm Thiến chịu đang tay ra để cô bắt lấy, không ngại cô nghèo khó mà vẫn tiếp tục làm bạn với cô.
Vốn dĩ, trước đây cô và Lâm Thiến không ưa nhau. Ở đâu có mặt cô thì không có mặt cô ấy. Thế nhưng, có một lần, Lâm Thiến bị ngã xe, mà lúc đó đường vắng, không có một ai. Chính Hạ Nhiễm Tuyết là người duy nhất trầy trật cõng Lâm Thiến vào trạm y tế cách đó 2 cây số. Từ đó, hai người trở thành bạn bè, nói chuyện cũng rất hợp nhau, thường chia sẻ cho nhau những chuyện lặt vặt trong cuộc sống. Khi cô buồn hay bất mãn một điều gì đó, đều kể cho cô ấy nghe, cô ấy sẽ vỗ về an ủi cô bằng hết khả năng của mình. Tính cách Lâm Thiến hào sảng lại vui vẻ, cô ấy không ngại làm xấu mình để chọc cười cô.
Lâm Thiến cũng là một cô tiểu thư được gia đình yêu thương, nhưng vẫn lui tới ngôi nhà tồi tàn này. Có lần, Lâm Thiến muốn cô dọn sang nhà cô ấy sống. Nhưng cô không muốn nợ bạn mình quá nhiều nên từ chối. Vậy là hầu hết đều đặn cứ 3 lần một tuần Lâm Thiến lại tới đây chơi.
Lúc cô muốn kết hôn với Cố Nam Phong, cô ấy là người đầu tiên muốn ngăn cản. Khi cô muốn bỏ đi, cô ấy cũng là người mua vé máy bay cho cô. Khi cô sinh bánh bao nhỏ, cũng là cô ấy luôn túc trực bên cạnh, nhận bánh bao nhỏ làm con nuôi. Đôi khi tình tri kỉ còn đáng giá hơn tình yêu, tình bạn giữa cô và Lâm Thiến là như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]