Chuyển ngữ: Đờ
Kỹ thuật nấu ăn của Tiêu Thận khá được.
Cậu chàng tinh anh ăn vui vẻ, cảm giác không cần nhả xương làm cậu rất hưởng thụ. Cho dù là sốt trên xương sườn hay là độ mềm của thịt đều rất ổn làm cậu bất tri bất giác mà gắp thêm mấy đũa.
Nhưng, không khí trên bàn cơm vẫn có một chút kỳ dị. Không có cơm, bánh mì hay cháo nóng mà chỉ có một nồi sườn kho đang tỏa hơi nóng hun đỏ mắt cả hai. Tiêu Thận sợ canh lửa không tốt nên chỉ làm một món sườn.
"Ờm... Ăn nhiều thức ăn, ăn nhiều thức ăn vào..."
Tiêu Thận sờ mũi, khuôn mặt tuấn tú hận không thể chui xuống gầm bàn? Ăn nhiều thức ăn? Cả mâm có mỗi một món không ăn thức ăn thì ăn cái gì?
Hắn đúng là ngu hết nấc.
Lúc trước chỉ bài cho em gái khóa dưới, hắn còn cố tình hóng tiếng gió, biết cha mẹ đóa hoa cao quý này hàng năm đi buôn bán bên ngoài, chỉ mời bảo mẫu đến chăm sóc cuộc sống cho "em hoa".
Tiêu Thận nghe mà trái tim quặn thắt nên lúc Cận Ánh từ chối không nhận sườn heo mới nóng đầu lên mời người ta về nhà ăn cơm, lại còn mồm điêu là cha mẹ ở nhà, rõ ràng là bọn họ cũng đã vứt bỏ hắn đi ở khu biệt thự mới phía đông để hưởng thụ thế giới hai người rồi.
Nên là cơm chiều phải chuẩn bị trong sự hấp tấp.
Hai người đều là thanh niên, sức ăn cũng không phải là ít. Tiêu Thận sợ cậu chàng tinh anh ăn không no nên chẳng dám gắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ban-thit-heo-va-cau-chang-tinh-anh/504128/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.