Giang Nguyên căng thẳng.
Hôn cậu.
Lục Viễn muốn hôn cậu!
Làm sao đây?
Cậu nên làm gì bây giờ?
Chỉ cần mở mắt ra là có thể ngăn anh lại, nhưng chắc chắn Lục Viễn sẽ lúng túng! Quan trọng là, ngăn cản Lục Viễn hôn thì cậu sẽ không thể giả ngu, không biết tình cảm của Lục Viễn nữa.
Bây giờ cậu tuyệt đối không được mở mắt ra!
Đầu óc Giang Nguyên rối bời, mùi bạc hà ngày càng đậm, thậm chí Giang Nguyên còn có thể cảm giác được hơi thở của Lục Viễn rất rõ ràng.
Mát lạnh, gần gũi, phun lên trán, mí mắt, chóp mũi, còn có... môi của cậu.
Nơi mà Lục Viễn muốn hôn là... miệng à...
Lần đầu hôn mà Lục Viễn đã chơi nặng đô vậy rồi à?
Nếu là hôn lên tóc, lên trán gì đó, có lẽ cậu còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng tuyệt đối không được hôn môi!
Giang Nguyên sắp nổ tung!
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, cậu lấy mông làm chuẩn, chân đạp một cái, trượt người xuống.
Có rồi!
Chỉ cần cậu trượt xuống đất, há không phải là có thể hợp lý mà "ngã" tỉnh sao!
"Rầm!"
"A!"
Một giây sau, hai âm thanh vang lên cùng một lúc, nửa người trên của Giang Nguyên nằm trên sô pha, cái mông lơ lửng giữa khoảng không, một chân đang đạp lên cái bàn trà nhỏ, đau đến mức cậu vô thức đưa tay ra ôm lấy ngón chân.
Lúc này, một dòng nước lan ra trên ngực Giang Nguyên, có đồ vật gì đó rơi xuống thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-thuc-su-qua-yeu-toi/2988895/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.