*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Ưu không biết lặn. Lục Quan Triều cũng không phải thật lòng muốn làm thầy dạy cậu. Trang bị gì đó cũng không mang theo, Lục Quan Triều chỉ nói là tập bơi cho cậu trước nên hai người ở trong biển đạp nước cả buổi. Nguyễn Ưu bị uống mấy ngụm lớn nước biển khó nuốt thì vội lao vào bờ.
" Em không học nữa! Em không học nữa! ". Nguyễn Ưu ngồi quỳ trên bãi cát để thông cổ họng cho mình.
Lúc nãy uống mấy ngụm nước biển khiến cậu luôn cảm thấy khó chịu.
Sự bực bội trước đó của Lục Quan Triều đã không còn sót lại chút gì khi anh nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cậu.
Anh ngồi khoanh chân ở bên cạnh Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu ngước mắt lên liếc nhìn anh một cái, không vui nói: " Em sẽ không bao giờ học lặn nữa! ". Nguyễn Ưu vốn muốn nhào lên nổi cơn tam bành với Lục Quan Triều, nhưng tiếc là sau khi bị sặc nước, cổ họng của cậu cuối cùng cũng trở nên khó chịu. Lại phát tác đúng lúc cậu nói ra câu này với Lục Quan Triều, giọng của Nguyễn Ưu khàn khàn, mới nói được nửa lời, trái lại bị Lục Quan Triều cười nhạo một trận.
Lục Quan Triều đứng dậy, đưa tay về phía cậu: " Vậy lướt sóng thì sao? Em có dám chơi không?." Nguyễn Ưu do dự nhìn về khu vực lướt sóng ở phía xa, rồi lại nhìn Lục Quan Triều, ánh mắt tràn đầy phấn khởi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-thich-tin-tuc-to-vi-bach-nguyet-quang/259185/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.