“Tôi không muốn đến thế giới này một chút nào. Sự ra đời của tôi chính là một sai lầm.”
Thiện Lương uống một ngụm bia vào miệng, nheo mắt lại, cậu để vị cay nồng của bia tràn vào giữa ruột và dạ dày.
“Lúc hơn một tuổi, tôi đã bị mẹ ruột mình vứt ở cửa cô nhi viện.” Thiện Lương nhìn ngọn đèn của những ngôi nhà phồn hoa phía xa: “Ngay cả bố mẹ ruột cũng không cần tôi nữa thì còn ai quan tâm đến tôi?”
Cố Gia Duệ nghe mà lòng ê ẩm, không nhịn được dịch cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Thiện Lương.
“Sau đó tôi đã sống ở cô nhi viện trong một thời gian rất dài. Mỗi khi đi ra ngoài, nhìn thấy những đứa trẻ được bố mẹ ôm vào ngực thì tôi lại nghĩ, không biết mình có phải là một sản phẩm thất bại hay không? Tại sao những đứa trẻ khác có người đau, có người yêu thương, nhưng tôi lại chỉ có thể mong ngóng mà nhìn chứ? Nếu không ai mong chờ sự ra đời của tôi thì tại sao lại muốn sinh tôi ra?”
Cậu lại uống một ngụm bia nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng như lúc ban đầu: “Tôi giống như một thứ rác rưởi không có chỗ để đặt, bị tùy tiện vứt một góc, sống hay chết cũng chẳng ai quan tâm.”
Cố Gia Duệ ôm chặt Thiện Lương: “Đang êm đẹp, tại sao cậu lại tự xem thường bản thân thế? Tôi mong chờ cậu ra đời mà, qua hơn mười năm rồi, nếu thiếu cậu thì sao tôi sống được nữa, hửm?”
Gió thu hơi lạnh, trăng sáng sao thưa.
Thiện Lương không khỏi rúc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-sinh-ra-chinh-la-cong-cua-toi/1204340/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.