Năm Thương Nhàn 22 tuổi, cô tốt nghiệp ngành kinh doanh của một trường đại học hàng đầu nước ngoài rồi mới trở về nước. Bản thân tài năng lại giàu có, không nhất thiết phải tìm việc ngay sau khi tốt nghiệp. Cô muốn dành một năm để làm những điều mình thích, sống cuộc sống tự do tự tại không bị ai quản thúc.
Chẳng ai ngờ rằng vào 2 tháng cuối cùng, cuộc sống của Thương Nhàn cứ như rơi xuống cống. Nguyên nhân là do cô đã đồng ý dạy thay tại một trường trung cấp nghề trong khoảng thời gian một tháng.
Người đã nhờ cô giúp đỡ là Phạm Manh, bạn thân năm cấp 3 của cô. Phạm Manh phải nhập viện để chuẩn bị phẫu thuật ruột thừa, thời gian chuẩn bị cho ca phẫu thuật trước sau sẽ mất 3 đến 4 tuần.
Phạm Manh tốt nghiệp một trường đại học bình thường, và thực tập tại một trường trung cấp nghề với tư cách là giáo viên tiếng Anh. Anh không tìm được giáo viên cùng trường giúp đỡ vì cơn đau xảy đến quá đột ngột. Trong lúc tuyệt vọng, Anh bắt được cọng rơm cứu mạng là Thương Nhàn vừa du học ở nước ngoài về, thuyết phục cô dạy thay mình một tháng.
"Học sinh ở trường trung cấp nghề này không thích nghe giảng. Giáo viên có người còn chiếu phim cho học sinh xem trong giờ học rồi quay về văn phòng uống trà, đọc báo một cách thoải mái, không có chút áp lực nào." Khuôn mặt nhỏ của Phạm Manh tái nhợt, anh vỗ ngực cam đoan với Thương Nhàn.
Thương Nhàn cũng đã vui chơi suốt gần một năm, cô bắt đầu mềm lòng, vừa hay vẫn còn lại 2 tháng. Đây đúng là thời điểm thích hợp, lại thêm bộ dạng có chút đáng thương của Phạm Manh, cô đành phải nhận lời.
Vì chỉ dạy thay một tháng nên cô cũng lười tìm chỗ ở, tùy tiện chọn một khách sạn bốn sao gần trường nhất, thuê hẳn một căn phòng trên tầng thượng để ở trong một tháng.
Trước buổi dạy thay một ngày, Thương Nhàn mới gấp rút ngồi máy bay đến đó. Sau chặn đường dài mệt mỏi, vừa nhận phòng khách sạn cô liền ngủ thiếp đi, đến khi ánh sáng trong phòng tắt dần cô mới choàng tỉnh.
Cô nhấc điện thoại gọi dịch vụ phòng mang bữa tối lên. Người phục vụ sau khi mang đồ ăn đến và nhận tiền tiếp từ Thương Nhàn liền rời đi. Chợt nhớ ra điều gì đó, cô gọi người phục vụ lại.
"Gần đây có quán bar nào yên tĩnh không?" Cô hỏi
"Có" Ngươi phục vụ đáp
Người phục vụ đã nhận tiền tiếp nói cho Thương Nhàn biết địa chỉ cụ thể.
Thương Nhàn suy nghĩ hai giây, "Ngay bên cạnh trường trung cấp nghề luôn ư?" Cô ngạc nhiên hỏi
Người phục vụ bật cười "Đúng vậy, nó ở ngay con phố phía sau của trường trung cấp nghề, trong trường có rất nhiều học sinh thuộc thế hệ thứ hai trong các gia đình giàu có, vừa không có học vấn lại thiếu năng lực, việc kinh doanh trên con đường đó rất tốt."
"Tôi biết rồi, cảm ơn" Cô đáp
Sau Khi người phục vụ rời khỏi, Thương Nhàn chỉ ăn vài miếng rồi nhanh chóng vào phòng tắm, rửa sạch tình trạng mệt mỏi, lấy lại tỉnh táo. Cô sấy khô bộ tóc dài của mình, lấy một bộ quần áo thể thao mỏng trong tủ mặc vào rồi đi ra ngoài.
Vào đầu tháng sáu, thời tiết ban đêm tại thành phố C trở nên khô nóng hơn.
Thương Nhàn lần theo địa chỉ mà người phục vụ cung cấp đến được con phố phía sau của trường trung cấp nghề.
Vào cuối tuần, trên đường không thiếu những cô cậu khoảng 16,17 tuổi, chúng mặc những bộ quần áo kỳ dị, trang điểm đậm và nhuộm những màu tóc sặc sỡ trông cứ như ma quỷ.
Thương Nhàn với bộ quần áo thể thao đen, tóc đuôi ngựa nửa ướt nửa khô được buộc gọn gàng đi vào giữa họ, trông cô như một người bình thường hiếm hoi giữa đám đông.
Nhưng "người bình thường" lúc này có hơi lo lắng. Liệu cái gọi là yên tĩnh có giống như cái yên tĩnh mà cô mong muốn.
Cô bước vào quán bar Aurora với tâm trạng chỉ mong sao mình đừng giẫm phải mìn mà rước thêm rắc rối cho bản thân.
Nhưng thật bất ngờ.
Vừa bước ra khỏi hành lang tối tăm của quán, ánh sáng trong quán ngay lập tức thu hút sự chú ý của Thương Nhàn.
Không giống hiệu ứng ánh sáng chói lọi ở hầu hết các quán bar, ánh sáng bên trong quán bar này đặc biệt dịu nhẹ. Nó thực sự xứng với tên gọi Auronra ( cực quang) của mình. Đem đến những thay đổi giống như hiệu ứng cực quang.
Thương Nhàn ngước nhìn hiệu ứng sáng tối đang dần dần thay đổi trên trần nhà, không khỏi mỉm cười tán thưởng.
Khi cô đi đến trước quầy bar, thoáng thấy có bóng người đang ngồi trong tư thế nửa người nằm ườn lên quầy, có lẽ là nhân viên pha chế rượu. Thương Nhàn gõ lên mặt bàn, cô hỏi nhưng ánh mắt vẫn hướng lên ánh đèn trần.
"Thiết kế ánh sáng trong quán các cậu tuyệt thật, cậu có biết ai là người đã tạo nên nó không?"
"....."
Không có tiếng đáp lại.
Khi Thương Nhàn quay đầu lại thì ánh mắt cô đụng phải một thanh niên đội mũ lưỡi trai đen, cậu nhấc vành mũ lên, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn cô.
Trong vài giây đó, điều làm Thương Nhàn chú ý đến là bàn tay cầm vành mũ dài và mảnh, trắng trẻo xinh đẹp, dưới vành mũ là đôi mắt trong trẻo và đen láy trông như một chú mèo.
Các đường nét trên gương mặt thiếu nhiên đẹp đến mức Thương Nhàn muốn huýt sáo.
May là chút lý trí cuối cùng còn sót lại đã kịp ngăn cản cô, cố kìm lại tiếng huýt sáo trong lòng, cô mỉm cười với cậu thiếu niên vừa thoát khỏi trạng thái buồn ngủ.
"Xin chào."
"... Xin chào." Giọng nói của cậu trong trẻo đến không ngờ, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những nhạc cụ đắt tiền mang theo những âm sắc tuyệt đẹp, câu từ bập bẹ như vừa mới ngủ dậy.
Cậu đáp lại câu hỏi lúc nãy của Thương Nhàn bằng một nụ cười ngây ngô, "Đây là thiết kế riêng của ông chủ chúng tôi, trông có đẹp không?"
"Tất nhiên rồi." Thương Nhàn trả lời không hề do dự.
Ánh mắt cô quyến luyến nhìn ánh đèn trần, sau đó lại chuyển ánh nhìn về phía cậu.
"Ông chủ của cậu rất lợi hại, Tuy nhiên, dù có lợi hại đến đâu thì việc thuê lao động vị thành niên vẫn là bất hợp pháp."
"..."
Cậu thanh niên có vẻ sửng sốt.
Sau vài giây, đôi mắt mèo ấy khẽ nheo lại, lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười ấy thực sự có tính sát thương cao— khiến Thương Nhàn sững sờ trong giây lát, cô ngỡ rằng mình đang ở dưới ánh nắng mặt trời của California, chứ không phải dưới màn đêm và "cực quang" đang chầm chầm chuyển động.
Cậu thiếu niên cười nói: "Tôi đã 19 tuổi rồi."
Cuối cùng cậu cũng đứng dậy khi nói câu ấy.
Lúc này Thương Nhàn mới nhận ra rằng đôi giày thể thao mà cô đang đi là giày tăng chiều cao, thiếu niên bị cô nghi ngờ là vị thành niên thực chất cao hơn cô mấy chục cm.
Thương Nhàn m lập tức cảm thấy bản thân như trở thành thành viên của vương quốc người lùn. Lỡ hoài nghi người ta là trẻ vị thành niên để bây giờ nói không thành lời, chỉ có thể giả vờ ho vì xấu hổ.
Sau khi nheo mắt và mỉm cười, cậu lại trở về với trạng thái nửa người nằm ườn trên quầy, cằm đặt lên cánh tay.
Lúc ánh mắt của Thương Nhàn đang dừng lại trên từng đường gân cánh tay xinh đẹp đó, cậu chợt mỉm cười, nói:
"Hơn nữa, quán bar của chúng tôi không cho phép trẻ vị thành niên vào."
"..."
Thương Nhàn nhìn chăm chú vào đôi mắt biết nói của cậu, ngẩn ra hai giây cô mới xác định được ý của cậu nhóc là đang nói mình.
Thương Nhàn bật cười.
Về phương diện khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, trên đời này tuyệt đối không điều gì có thể so sánh được với việc nói với người phụ nữ hơn 20 tuổi rằng trông cô ấy giống trẻ vị thành niên.
Tuy nhiên cô vẫn ý thức được rằng vẫn nên có chừng mực, không để bản thân vui vẻ quá mười giây, cô bình tĩnh nheo mắt lại.
"Xét về tuổi tác, cậu chỉ có thể gọi tôi là chị, có biết không?"
Dường như bị kích thích tính tò mò, cậu nghiêng người về phía trước, chiếc mũ bóng chày màu đen của cậu gần như đập vào trán của Thương Nhàn.
"Vậy năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
"..."
Thương Nhàn bị rung động bởi thứ ánh sáng lấp lánh sâu trong đôi mắt đen đó, nhưng chỉ sau vài giây cô đã sực tỉnh.
Cô mỉm cười, đưa tay đẩy mũ của cậu ra, đứng thẳng dậy và giữ khoảng cách.
"Tuổi của phụ nữ mãi mãi là một bí mật, biết chưa hả, nhóc con?"
"..."
Thiếu niên bị đẩy ra đội lại mũ, gương mặt có chút khó chịu.
Hiếm khi cậu căng thẳng, biểu cảm có chút nghiêm nghị.
"Tôi không phải nhóc con."
Lời vừa nói ra khiến cô cảm thấy có chút buồn cười .
"Được rồi, không phải thì không phải."
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, miệng hơi mỉm cười, khuỷu tay chống lên quầy, hơi nghiêng đầu rồi dùng tay đỡ lấy trán.
"Cậu biết pha rượu không?"
Thiếu niên có phần do dự, "Biết... một chút"
Thương Nhàn có chút bất ngờ với câu trả lời của cậu, cô mỉm cười.
"Tôi đoán là ông chủ của cậu chỉ dựa vào gương mặt để tuyển chọn, cho nên cậu chỉ cần đứng trước quầy rồi làm dáng là xong."
Cô đung đưa đầu ngón tay,
"Được rồi, Không làm khó cậu nữa. rót cho tôi một ly whisky nào."
Cậu làm theo yêu cầu của cô.
Sau nửa phút, Thương Nhàn khẽ liếc nhìn chất lỏng trong cái cốc trước mặt. Cô nhing chằm chằm hai giây, nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Trên gương mặt không hề mang theo lớp trang điểm, nhưng lạ ở chỗ là chỉ với một cái nhướng mày thôi cũng khiến người ta tưởng rằng đang bị thả thính.
Thương Nhàn thấp giọng cười, "Chỗ này của các cậu không chỉ thuê lao động vị thành niên, mà còn bán rượu giả?"
Không biết có phải do ánh đèn không mà mặt cậu hơi ửng hồng. Thương Nhàn cảm thấy nhóc con có vẻ hô hấp khó khăn trong hai giây trước khi cười ngại ngùng: "Bà nội tôi nói, phụ nữ đẹp không nên ra ngoài uống rượu một mình, rất dễ xảy ra chuyện. "
"..."
Thương Nhàn rũ mắt xuống, cười hỏi:
"Vậy thì thứ này là gì?"
"Hồng trà lạnh."
Thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ, khóe miệng lộ ra một chiếc răng hổ nhỏ.
"Tôi mời cô."
Thương Nhàn có chút giật mình.
Cô nhìn vào chất lỏng trong suốt xuyên qua ánh sáng trong ly thủy tinh, ánh sáng dịu dàng bị lay vỡ thành từng mảng, thứ bột màu vàng kia quả thật làm người ta liên tưởng đến rượu .
Thương Nhàn hoàn hồn, mỉm cười nâng ly.
Động tác tay hướng về phía cậu thiếu niên.
"Cảm ơn cậu."
Sau khi nhấp một ngụm, cô nheo mắt cười, "Có điều, tôi phải thừa nhận - đây là lần đầu tiên tôi được một chàng trai mời rượu ..." Thương Nhàn liếc nhìn chất lỏng trong ly và cười, "Hồng trà lạnh. "
Cậu thiếu niên có vẻ ngượng ngùng trước sự trêu chọc của cô.
Lần này, Thương Nhàn thấy rất rõ, vấn đề không nằm ở ánh đèn, mà là làn da trắng nõn của cậu thực sự ửng đỏ, chỉ có điều cậu đang cười chính mình
Giống như...
Thương Nhàn lại nhấp một ngụm hồng trà, cô đột nhiên nhớ tới bé cún có bộ lông bóng mượt ở nhà.
Đôi mắt cũng sáng như vậy, khiến người ta khi nhìn vào cảm thấy dễ chịu, thậm chí muốn ôm vào lòng.
Thương Nhàn cụp mắt cười.
"Cậu làm thêm ở đây à?"
"Phải, Nhưng chỉ là....công việc bán thời gian."
Thiếu niên cúi đầu lau sạch những cái ly gần đó.
Thương Nhàn: "Cẫu vẫn còn đi học chứ?"
Thiếu niên do dự rồi cười nói: "Hiện tại vẫn đang học, nhưng có lẽ không lâu nữa đâu. Tôi không thích học cho lắm."
Thiếu niên có lẽ cảm thấy hành động đó rất kín đáo, nhưng Thương Nhàn sớm đã nhìn ra, cô chỉ cười mà không nói gì.
Cả hai đều im lặng trong vài giây, thiếu niên tò mò hỏi: "Cô không phản đối sao?"
"Phản đối chuyện gì?"
"Chuyện tôi không muốn học." Cậu gãi đầu ngượng ngùng "Bố mẹ tôi đều không đồng ý, hễ nhắc đến chuyện này sẽ bị mắng. Hơn nữa, những người bạn trước đây của tôi cũng không tán thành."
Thương Nhàn bật cười.
"Cho nên khi nãy cậu mới lén nhìn phản ứng của tôi?"
"..."
Cậu thiếu niên bị vạch trần lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói "Tôi không có, tôi không nhìn lén."
Thương Nhàn mỉm cười, cô nghiêng người về phía trước rồi đặt khuỷu tay lên quầy.
Dưới "Cực quang" mờ ảo và nhẹ nhàng, lông mi của cô khẽ chớp, tựa như một cây cọ nhỏ, nhẹ nhàng cọ vào tim người khác, làm cho họ ngứa ngáy chân tay, nhưng không loại có thuốc giải nào có thể làm dịu đi.
Mặt cậu càng đỏ hơn.
Thương Nhàn cuối cùng cũng ngừng trêu chọc cậu, ngồi lại ngay ngắn.
"Tôi không phải là người lớn trong nhà cậu, cũng không phải bạn của cậu - tất nhiên không cần quan tâm đến cậu, và tôi cũng không cần thiết phải nói cho cậu biết việc học là tốt hay xấu."
"...Là như vậy sao?"
Thiếu niên im lặng hai giây, nụ cười chợt tắt.
Thương Nhàn vốn là người tàn nhẫn. Với tính cách bình thường của cô, hoàn toàn có thể nói ra hai từ "đúng vậy" với ngữ điệu của kẻ không tim không phổi.
Chính vì thế cô không bao giờ ngờ rằng bản thân sẽ có ngày này, giống như bây giờ vậy, nín thở ba giây, không thể thốt lên từ "đúng" như vẫn thường nói với người khác, chính cô cũng cảm thấy bất ngờ.
...Chắc chắn là do cậu nhóc này quá giống con chó mà cô nuôi.
Thương Nhàn tự trấn an bản thân.
Cậu thanh niên trong quầy bar một lần nữa thắp lên ánh sáng trong đôi mắt trầm lặng của cô, nụ cười của cậu lại càng trở nên rạng rỡ hơn, gần như là chói lóa.
"Tôi biết thực ra cô không phải như vậy."
... Nghe kìa, khả năng lấy lòng người khác hoàn toàn vượt xa con chó của cô.
Thương Nhàn bèn đặt chiếc ly xuống và quyết định dạy cho cậu bé này thế nào là đạo lý làm người.
"Biết tôi không phải là gì?"
"Biết rằng cô không phải thật sự nghĩ như vậy, biết rằng trái tim của cô cũng rất ấm áp."
Thương Nhàn cười nhẹ, "Ồ? Tại sao ngay cả bản thân mình cũng không biết điều này?"
"..." Cậu chỉ vào "Cực quang" trên trần đang dần thay đổi, "Bởi vì cô cảm động trước cái đẹp."
Thiếu niên đặt cái ly đã lau trong tay xuống, cười híp mắt, lại lộ ra cái răng hổ nhỏ kia.
"Bà tôi nói rằng trong cái thế giới xô bồ này, những người có thể dừng lại để cảm nhận cái đẹp chắc chắn phải có trái tim đẹp."
Thương Nhàn vốn định dạy bảo cậu một chút, ngẫm đi ngẫm lại câu này mấy lần rồi gật đầu, cảm giác dường như chính mình mới đang bị giáo huấn.
"Bà nội của cậu hẳn phải là một người phụ nữ thông minh và xinh đẹp."
"..."
Bàn tay đang lau những cái ly của cậu hơi khựng lại.
"Có điều," Thương Nhàn nghĩ, hiếm khi có cơ hội nói nhiều như vậy. "Cậu có từng nghĩ qua nếu như không học thì sau này sẽ làm gì không?"
"Đương nhiên."
Đôi mắt của thiếu niên sáng lên.
Thương Nhàn có chút bất ngờ trước câu trả lời dứt khoát của cậu, cô cười đáp: "Nếu cậu đã quả quyết như vậy, tôi đoán họ có ngăn cản thế nào cũng vô dụng."
"Nói như vậy là cô đang ủng hộ tôi phải không?"
Đôi mắt của thiếu niên sáng hơn.
Thương Nhàn bị cậu làm cho suýt nữa thì sặc, cô dở khóc dở cười hỏi, " Cậu quen biết tôi sao?"
"Không quen biết." Cậu lắc đầu, "Nhưng mà có thể làm quen."
Thương Nhàn giả vờ như không nghe thấy nửa câu sau, "Nếu đã không quen biết, tôi ủng hộ hay không ủng hộ cũng không giúp gì được cho cậu?"
Thiếu niên mỉm cười chỉ lên bảng cực quang trên trần nhà.
"Cô cũng xinh đẹp giống như bà nội của tôi. Hiện tại bà không ở cạnh tôi, nên tôi xem cô như bà. Nếu như cô ủng hộ tôi, thì đương nhiên bà cũng sẽ không phản đối."
Thương Nhàn: "..."
Cái kiểu logic thiên tài ấy khiến cô xoay vòng vòng, hình như nghe cũng rất có lý.
Thương Nhàn thở dài đẩy chiếc ly không về phía trước, "Bà nội của cậu có từng dạy cậu, cuộc sống của cậu phải do chính bản thân cậu quyết định, bởi vì không ai có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của người khác ?"
Thiếu niên chớp mắt, "Chưa từng."
"Vậy bây giờ tôi sẽ dạy cậu."
Thương Nhàn bước xuống khỏi chiếc ghế cao, ngước mắt lên, trong đáy mắt cô ngập tràng ý cười.
"....Bé ngoan?"
"..."
Thiếu niên bị cô làm cho nghẹn lời, làn da trắng trẻo dần ửng đỏ.
Thương Nhàn cười đắc ý, sau khi tự rủa thầm bản thân đến một cậu nhóc cũng không buông tha, liền với tay kéo khóa túi xách, định lấy tiền mặt.
Cô thật không nỡ đến cả tiền lương làm thêm của cậu cũng không buông tha.
Nhưng không thể lấy ra được, một bóng người đột nhiên đi tới bên cạnh bọn họ.
"Bạc Ngật!"
"..."
Thương Nhàn nhìn sang phía phát ra tiếng nói.
Cô gái đứng tựa vào quầy bar trang điểm đậm đến nỗi gần như không phân biệt được tuổi tác.
Đôi môi màu tím khói, gương mặt nhợt nhạt, còn đánh phấn mắt đậm theo phong cách punk, cộng thêm kiểu tóc giống như là kết quả sau khi chạm phải công tắc điện...
Thương Nhàn nhướng mày quay sang Bạc Ngật.
"Bạn của cậu à?"
Nhưng phía trên quầy bar, lần đầu tiên thiếu niên lộ ra vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Nhìn từ góc độ của cô, đường gân dưới cằm rõ nét đổ xuống đến chiếc cổ trắng nõn và thon dài, căng đến mức mạnh mẽ thít chặt. Ngay cả yết hầu cũng mang theo nét quyến rũ căng tràn hormone tuổi trẻ chỉ có ở độ tuổi này.
Thiếu niên khi mỉm cười quả thực khiến người ta kích động.
Trái lại khi không cười, cái nhìn lạnh buốt của cậu dường như có thể xuyên thấu tâm can.
Thương Nhàn bối rối đưa tay lên che mắt, xoa xoa giữa hai hàng lông mày.
Nét mặt cậu dịu đi, không còn khó chịu như lúc nãy, cụp mắt tiếp tục lau chùi những cái ly.
"Không, tôi không quen."
"..."
Thương Nhàn thở dài.
Cậu nhóc này có làn da đẹp như vậy, tiếc là hình như cậu ta không hiểu tâm tư của con gái, cũng không thể hòa hợp với các cô gái.
——
Trong tình huống này, phản ứng của cậu càng thờ ơ thì đối phương càng không cam tâm.
Đúng như những gì mà Thương Nhàn dự liệu.
Cô gái kia khuôn mặt đỏ lên trong vài giây, biểu cảm rất khó coi.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Thương Nhàn
"Cô từ đâu đến vậy ?"
Thương Nhàn: "..."
Thượng Nhàn: "???"
Đây là câu hỏi mà cô không lường trước được.
Không đợi Thương Nhàn lên tiếng, phía sau quầy bar, ly thủy tinh bị chà sát đến nỗi phát ra nhữn tiếng "kít kít". Thương Nhàn kinh ngạc nhìn sang.
Có thể chà sát với lực độ mạnh như vậy, cái ly đó có lẽ sắp bị nghiền nát rồi cũng nên.
Giọng nói của cậu có phần lạnh lùng, "Xin cô hãy tôn trọng khách hàng của tôi."
Cô gái càng tức giận hơn.
"Nếu đã cùng là khách, tại sao chúng tôi yêu cầu cậu qua bên kia uống với chúng tôi một ly thì không được, cô ta lại có thể ở đây nói nói cười cười với cậu ?"
Sắc cậu mặt càng lạnh hơn.
Cậu đặt ly và khăn lau trên tay xuống.
Phía ngoài quầy bar, cô gái kia lại càng được nước lấn tới, nhân cơ hội đó bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu.
"Tôi không cần biết, bất luận thế nào cậu hôm nay nhất định phải uống cùng chúng tôi một ly, nếu không đừng trách chúng tôi khiếu nại cậu với quản lý."
Thương Nhàn ở bên cạnh quan sát diễn biến từ đầu đến cuối, cô chỉ thở dài.
Cô có thể nhìn ra, dù xuất thân như thế nào thì gia giáo nhà cậu ta quả thật rất tốt.
Cho nên cậu khó lòng mà nói ra những lời lẻ quá đáng hoặc có những hành vi liên quan đến bạo lực đối với phụ nữa.
Sự khác biệt giữa việc ném một con chó vào một bầy sói là gì?
Thương Nhàn trong lòng càng cảm thấy chán ghét ông chủ quán bar chỉ có khiếu thẩm mỹ và năng lực này. cô rút ra từ trong túi của mình.
"Hoá đơn của ly hồng trà này, hãy để tôi tự thanh toán."
Hai người đang giằng co với nhau đều sửng sốt.
Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy tay của Thương Nhàn đang rút ra từ trong túi, đồng thời một đoạn gậy gấp ngắn được cô nắm trong lòng bàn tay, vang lên một tiếng "bốp" giòn tan trong không khí.
Một giây tiếp theo, cô gái kia rụt tay lại rồi hét lên, nắm chặt cổ tay và ngồi xổm trên mặt đất.
Những người bạn đi cùng cô ta trong quán bar cũng hoảng hốt trước phản ứng đó của cô ta, một số người bắt đầu vây xung quanh.
Dìu cô gái đang ngồi khóc dưới sàn đến nỗi trôi cả lớp trang điểm lên, nhìn thấy cổ tay của cô ta sưng đỏ cả lên, một số người vừa kinh hãi vừa tức giận nhìn chằm chằm vào Thương Nhàn
"Cô làm gì vậy! Sao lại đánh người?"
"Muốn đánh nhau có phải không?!"
"Cô tìm đường chết à!"
"..."
Nhưng mấy cô gái này chỉ làm Thương Nhàn cảm thấy buồn cười
Cô quay đầu về phía cậu, "Đưa cho tôi một cái ly."
Cậu cau mày, như thể muốn làm gì đó, nhưng lại bị lời nói của cô cắt ngang.
Cậu do dự rồi đưa cái ly cho Thương Nhàn.
Thương Nhàn nâng chiếc ly.
Để lộ phần đáy dày nhất của nó.
Chiếc gậy gấp nhỏ trong tay cô không nặng cũng không nhẹ hất văng nó ra ngoài.
"Cạch!"
"Choang!"
Đáy kính dày của ly thủy tinh ngay lập tức bị vỡ thành nhiều mảnh dưới đầu gậy tròn.
Mấy cô gái đang ồn ào lập bỗng chốc im bặt
Giống như một con gà đang bị siết cổ, lặng ngắt như tờ.
Thương Nhàn cất cây gậy gấp vào rồi mỉm cười, mí mắt rũ xuống, nhìn cô gái đã bị dọa cho ngừng khóc từ lúc nào.
"Tuổi nhỏ không lo học, học đòi người ta tranh giành đàn ông, lại còn muốn đánh nhau?"
"..."
"Khi tôi bị huấn luyện viên trong nhà ấn xuống đất rồi đấm, các em vẫn còn chưa cai sữa, biết chưa hả?"
"..."
"Có - biết- chưa?" Cô gằn giọng
Nụ cười trên khóe môi cũng tắt dần.
Lúc này những cô gái tuổi đời còn nhỏ kia đã bị dọa đến nỗi mặt biến sắc.
"b b b....biết rồi."
"Từ nay về sau, mỗi ngày tôi đều có thể đến đây hoặc không, nếu để tôi thấy ai trong số các em làm phiền cậu ấy."
Thương Nhàn lại mỉm cười.
"Tôi sẽ không nương tay nữa đâu, tôi có thể giúp các em so sánh xem, trên cơ thể các em, xương ở vị trí nào là cứng nhất?"
"Không đâu......tụi em không dám nữa."
Mấy cô gái nhìn thấy những mảnh kính vỡ vụn trên mặt đất, ánh mắt run lên vì sợ hãi, họ nhìn nhau, vội vã chuồn đi nhân lúc Thương Nhàn chưa tức giận hơn, bộ dạng ai nấy đều nhếch nhác.
Thương Nhàn dời tầm mắt.
Cô cũng thu cây gậy gấp trong tay lại, chưa kịp nhìn rõ, nó đã trở thành cây bút ngắn vô hại.
Thương Nhàn đặt lại chiếc gậy gấp vào túi xách, lấy trong túi ra một ít tiền mặt.
Cô ngước mắt nhìn thiếu niên, vẻ mặt hối lỗi.
"Cái ly này chỉ đành nhờ cậu thu dọn vậy."
Thiếu niên có lẽ cũng bị thái độ hung dữ ban nãy của cô dọa cho sợ, ngơ ngác một hồi mới hoàn hồn, "Giá của một chiếc ly này không đáng bao nhiêu."
"Phần còn lại là tiền bo."
Thương Nhàn nhếch môi cười.
"Nhưng mà tôi sẽ không trả tiền hồng trà, chính cậu đã nói sẽ mời tôi mà, đúng không?"
Nói xong, Thương Nhàn cười với cậu, xoay người định rời khỏi đó.
Cậu thanh niên phía sau chợt gọi với theo bằng giọng điệu nôn nóng.
"Sau này cô còn đến nữa không?"
"..."
Thương Nhàn giật mình.
Cô nhìn về phía cậu, trong đôi cậu bé ấy ẩn chứa thứ ánh sáng xinh đẹp, trong trẻo, thu hút hơn gấp bội so với cực quang bên trong quán.
Đến mức Thương Nhàn có chút dao động
Sau khi định thần lại, cô cười nhẹ.
"Có lẽ."
Nói xong cô lập tức rời khỏi đó.
"..."
Thiếu niên có chút thất thần, cậu đứng đó hồi lâu, rốt cuộc vẫn không đuổi theo.
Cậu xoay người trở lại quầy bar.
Đúng lúc nhân viên pha chế quay lại quầy, nhìn thấy Bạc Ngật tay thì vẫn đang lau chùi ly rượu nhưng thần trí lại thả đi đâu, cậu nhân viên đi đến phía trước đưa tay đón lấy chúng.
"Ông chủ nhỏ ơi, cậu cứ giành công việc của tôi như thế này, có phải là muốn sa thải tôi rồi không?"
Vừa định nói thêm gì đó, ánh mắt anh ta đột nhiên dừng lại trên đống tiền giấy màu hồng.
"Ôi trời, cái này là gì vậy?"
"..."
Bạc Ngật lơ đãng liếc nhìn rồi đáp bằng âm giọng như có như không.
"Tiền bo."
"Tiền bo? Người nào mà hào phóng như vậy? Sao tôi chưa từng gặp?"
"..."
"Thôi bỏ đi, tôi biết rồi, bởi vì tôi xấu chứ gì." Người phục vụ thở dài, "Mấy cô gái thiển cận này, năm đó anh đây cũng được tính là đẹp trai, qua nhiều năm như vậy sức hấp dẫn phải tăng thêm mới phải, sao bọn họ lại không thích tôi nhỉ."
Ánh mắt cậu chợt sáng lên.
Giống như chó ngửi thấy mùi hương của khúc xương, cậu quay về phía nhân viên pha chế, " Cô ấy có chút nào cảm thấy thích em không?"
"Đương nhiên rồi, những cô gái đến quán bar này không có ai là không thích cậu."
Người pha chế liếc mắt nhìn cậu.
"Nếu không thích cậu, sẽ cho cậu nhiều tiền bo như vậy sao? Nhưng mà cậu xem, có phải cô gái đó còn để cho cậu số điện thoại và thời gian đúng không? Anh vẫn thường thấy chuyện này trên TV. Ông chủ à, tuổi của cậu vẫn còn nhỏ, không nên để bị lừa bởi những người phụ nữ như vậy. "
Nhân viên pha chế vừa nói vừa với tay lật sấp tiền lên.
Anh ta vốn chỉ định nói đùa thôi, cũng chỉ tính lật lên cho vui, kết quả là vừa định rụt tay lại thì đột nhiên sửng sốt.
Sau vài giây, anh ta cầm lên một tấm thẻ màu trắng.
Chỉ vỏn ven một cái tên và một chuỗi những con số trên đó.
[Thương Nhàn]
【1 **********】
Nhân viên pha chế: "???"
Sau một lúc lâu, anh ta phẩy phẩy tấm thẻ với vẻ mặt phức tạp, "Anh nói rồi mà, ông chủ nhỏ - thói đời đen bạc, lòng người khó đoán."
"..."
Khuôn mặt của Bạc Ngật trở nên cứng đờ, hễ có thời gian cậu lại chạy đến "giúp" nhân viên pha chế thay ca. Kiểu để lại số điện thoại như vậy, cậu không phải là chưa gặp qua
Chỉ là...
"Cô ấy không phải như vậy."
Giọng nói của cậu lúc này quả thật rất quật cường.
Nhân viên pha chế lại phẩy tấm thẻ.
"Giống nhau cả thôi."
"..."
"Cũng như những người phụ nữ kia, cô ấy chỉ muốn lên giường với cậu."
"..."
"Được rồi, anh lại giúp cậu vứt nó đi nhé, không cần cảm ơn đâu —"
Vừa nói dứt câu, anh ta đột nhiên có cảm giác tay mình trống không.
Sau hai giây, anh ta kinh ngạc quay về phía cậu——
"Ông chủ nhỏ, quán bar của chúng ta có lãi âm rồi sao? Có cần phải bán thân để duy trì không? ...hình như không phải, anh thấy gần đây kinh doanh rất tốt mà!"
Bạc Ngật khẽ khịt mũi, khuôn mặt vô cảm cất chiếc thẻ vào túi quần.
"Đừng bỏ rác bừa bãi."
Nói xong, cậu đặt khăn lau xuống, xoay người rời đi.
Nhìn thế nào cũng giống như là có tật giật mình.
Sau khi trở lại khách sạn, Thương Nhàn lại đi tắm.
Vài phút sau, cô lấy điện thoại di động ra, mặc áo choàng tắm rồi thả mình vào chiếc ghế sô pha êm ái.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ lười biếng, có vẻ như đang chuẩn bị đi ngủ.
"Vừa mới gặp được một anh chàng đẹp trai, Cậu còn muốn kéo tớ ra khỏi giấc mộng đẹp... Nhàn ca, có phải là cậu ở nước ngoài lâu quá chưa được thấy trai đẹp trong nước không?"
"Lần này thì khác, cực kì ngây ngô đáng yêu."
"Ôi chao, cậu gặp được ở đâu vậy?"
"..."
"Hả? Sao cậu không nói nữa?"
"Khụ! quán bar."
"..."
"..."
"Được rồi, vậy thì cậu đã quyến rũ được anh chàng đẹp trai lại hết sức ngây ngô đáng yêu mà cậu gặp ở quán bar chưa?"
"Chưa."
Thương Nhàn cười hơi híp mắt, có chút tiếc nuối.
"Ông già nhà tớ cổ hủ như vậy, cậu còn không biết sao, cậu nhóc kia chỉ mới thành niên, nhỏ hơn tớ ba tuổi lận đó."
"Cậu đúng là nhát gan, Nhàn ca, đây đâu phải là phong cách của cậu."
"...Một vừa hai phải thôi, tớ đến đây để làm giáo viên, chứ không phải đến để dạy hư bọn nhóc."
"Tớ tin cậu mà, thật đấy."
"Tô - Hà "
Thương Nhàn nghiến răng.
Đầu dây bên kia vội chuyển chủ đề, "Tiện thể, cậu không phải muốn làm danh thiếp sao, cậu nhìn thấy bản thiết kế mới tớ gửi qua rồi phải không?"
"Ừ."
Thương Nhàn đứng dậy, đi từ phòng ngủ vào phòng khách, lấy túi xách ra và bắt đầu lục tìm.
"Khá xúc tích, đặc biệt là hoa văn chìm không màu ở góc phải. Tớ thích thiết kế này."
"Nếu cậu đã thích, vậy tớ sẽ nói với bên đó gửi cho cậu bản hoàn chỉnh."
"..."
"Sao cậu lại không nói gì nữa rồi?"
"..."
Thương Nhàn nhìn vào chiếc túi trong vài giây mà không biết nên trưng ra biểu cảm gì.
"Cậu có sao không, Nhàn ca?"
Thương Nhàn: "Hình như là tớ... làm mất mẫu đó rồi."
"Không sao đâu. Chỉ là bản mẫu thôi mà, trên đó cũng không có quá nhiều thông tin."
"..."
Lờ mờ hồi tưởng lại những việc đã xảy ra , Thương Nhàn yếu ớt dựa vào ghế sô pha——
"Tô Hà."
"Sao vậy?"
"Có lẽ là tớ....đã kẹp nó trong chỗ tiền bo mà tớ đưa cho cậu nhóc đẹp trai đó."
Tô Hà: "..."
Tô Hà: "Những cô gái từ nước ngoài về như các cậu đều thoải mái như vậy à, còn thể quang minh chính đại "gạ tình" các chàng trai ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]