Khi Phương Tiểu Nhu cùng Cố Dịch An ăn cơm, cô cảm thấy luôn có người đang nhìn bọn họ, bất quá lúc đầu không có nhiều người như vậy, bị nhìn chằm chằm cảm thấy không tốt lắm.
Nếu cô ngẩng đầu dời tầm mắt nhìn qua thì mọi người liền cúi đầu, làm bộ ăn cơm, hoặc là làm bộ nói chuyện với người bên cạnh.
Phương Tiểu Nhu biết, bên kia đều là nữ sinh, xem ra Tiểu Mã ca ca của cô thật là rất hấp dẫn tầm mắt của người khác.
Đến nơi nào cũng đều có người nhìn trộm cậu.
Nhưng thật ra Cố Dịch An có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, thật giống như những người kỳ quái đó dường như không tồn tại trong tầm mắt của cô, an tâm bồi Phương Tiểu Nhu ăn cơm.
Ăn xong rồi hai người cùng nhau rời đi.
Cậu không hề để bụng những người đó nhỏ giọng bàn tán, cũng lười để ý.
Phương Tiểu Nhu đi theo sau cậu, hai người luôn giữ khoảng cách với nhau, cô nhìn bóng dáng của cậu, vẫn có chút cảm khái.
Cảm thấy thật không thể tưởng tượng, đến bây giờ vẫn không thể tin được, cảm giác như là ảo giác, như là một giấc mộng đẹp.
Cô vẫn luôn mong, không nghĩ tới chàng trai cô luôn chờ đợi đã trở lại.
Sánh bước bên cậu giống như vậy, luôn là ước mơ của cô trong những năm tháng kia, nhưng điều đó lại chỉ là một hy vọng xa vời.
Phương Tiểu Nhu không nói lời nào yên lặng mà đi theo phía sau cậu, xuống cầu thang, Cố Dịch An cũng mới phát hiện cô vẫn luôn ở phía sau.
Cậu đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-on-nhu-den-nhuong-nao/875702/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.