Giang Tử gọi điện cho bạn thân Từ Nguyệt, bà hỏi một số chuyện của Từ Phó. Sau khi biết Từ Phó không sao bà cũng an tâm được phần nào.
Từ Nguyệt lại quan tâm Giang Thuần hơn, trong lòng vẫn không hiểu tại sao đã hơn hai tuần kể từ ngày còn bé đi tới giờ vẫn chưa trở lại?
"A Nguyệt có lẽ Giang Thuần sẽ học ở đây luôn, nó vừa nhận lại cha nên rất vui. Nó nói muốn ở lại Mỹ với Jackson, cha nó cũng đã đồng ý rồi."
Giang Tử nói xong, ánh mắt dừng trên cô bé đang nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, trên mũi còn vẫn đang cắm ống thở.
Từ Nguyệt nghe xong có chút khúc mắc trong lòng nhưng không tiện nói, bà lại hỏi:"A Phó nó mất trí nhớ, nhưng mà tớ tin sau khi nó gặp lại Giang Thuần sẽ nhớ lại thôi. Bọn trẻ rất thân thiết mà. À, a Tử nè con bé đã đậu đại học ở thành phố B rồi, nơi mà tiểu Thuần rất muốn tới đó. Tớ nghĩ đây là mong muốn của tiểu Thuần... cậu hỏi xem cô bé có muốn quay lại học không?"
"Thôi thôi cậu không phải lo, chăm sóc a Phó tốt là được rồi. Việc có nhớ tiểu Thuần nhà mình hay không cũng không còn quan trọng. Tiểu Thuần nhà mình nó không trọng mấy mối quan hệ bên ngoài đâu, chơi vài hôm là nó chán nó chẳng thèm nữa. Giờ nó chỉ có cha nó thôi, cậu biết thứ lớn nhất mà nó ao ước là gia đình mà. Lúc có rồi nó còn cần cái gì nữa."
Giang Tử đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-o-canh-phong-toi/2906972/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.