Đêm nay, Đường Thuần không thể ngủ ngon giấc được.
Trong mơ không ngừng xuất hiện đủ kiểu mộng mị tình tứ, lúc ngủ nhiệt độ cơ thể của Đường Thuần không ngừng tăng lên, đôi tay khớp xương rõ ràng kia mang đầy tính xâm lược mà lướt qua làn da của cô, hô hấp dồn dập của cô, lại là sức hấp dẫn không thể chống đỡ nổi.
Lý trí nói cho Đường Thuần biết, bản thân mình hẳn nên từ chối, nhưng trong giấc mơ, cô tựa như không có một chút kháng cự nào, chỉ mặc cho bản thân không ngừng chìm sâu.
Trong đủ loại hình ảnh mang màu sắc rực rỡ đang nhún nhảy, Đường Thuần có thể cảm nhận được cảm xúc như tàu lượn siêu tốc lên xuống, sau lưng ướt đẫm chìm chìm nổi nổi, Đường Thuần mở mắt ra, trên người đã đầm đìa mồ hôi.
Mẹ nó, cô bị điên rồi à?
Đường Thuần bỗng ngạc nhiên bật dậy từ trên giường, kinh ngạc nhìn căn phòng vắng vẻ, cơ thể dường như vẫn còn lưu lại chút dư âm từ trong cơn mơ, đến lúc này, cả cơ thể lẫn trong lòng cũng không nhịn được mà run rẩy.
Trong phòng ngủ không bật điều hoà, nhưng phía sau lưng của Đường Thuần hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, sền sệt, đến mức khiến Đường Thuần cực kỳ ảo não.
Thật đúng là ảo ma, sống hơn 20 tuổi, lần đầu tiên cô mộng xuân.
Cô nghĩ, nhất định là do Phó Hạo Nguyệt làm cho cô nóng đầu, nếu không thì làm sao lại mơ đến những thứ vớ vẩn như kia được.
Cô vén đám tóc loà xoà trên trán ra sau đầu, Đường Thuần hít sâu hai hơi, lúc này cho dù không nhắm mắt, trước mắt dường như vẫn có thể hiện lên khung cảnh kia như cũ.
Hình ảnh trong mơ quá mức hoang đường, dường như cô cũng không nhìn rõ được mặt của đối phương, nhưng lại có thể nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cái kia, ánh lên bóng sáng trong suốt, mà ngón tay thon dài lại càng trêu người đến mơ màng, không ngừng đùa dai, khiến cô ở trong mơ có chút muốn ngừng lại mà không được.
Màn hình điện thoại di động hiển thị đã ba giờ sáng, Đường Thuần quan sát căn phòng trống rỗng, lúc này trái lại không dám ngủ thêm nữa.
…
Ngày hôm sau, Đường Thuần đã không thể ngủ nữa từ ba giờ sáng nên rời giường từ sớm, cách sớm mai khoảng một lát nữa, tâm trạng của Đường Thuần có hơi hỗn loạn, hình ảnh đầy khó xử kia không ngừng quanh quẩn trong lòng khiến Đường Thuần không thể đối mặt với sự thật kinh khủng: Dường như cảm xúc của cô với Phó Hạo Nguyệt cũng không đơn giản.
Đường Thuần vẫn luôn cho rằng mình là một người cực kỳ sáng suốt, khoảng cách về thân phận của hai người khiến Đường Thuần từ đầu đến cuối cũng không dám vượt qua giới hạn, dù cho trong đáy lòng ngẫu nhiên cũng sẽ nổi lên chút gợn sóng, nhưng vẫn luôn kìm chế xuống thật tốt.
Nhưng không thể không nói quả thật Phó Hạo Nguyệt là một người rất có sức hấp dẫn, anh trầm ổn cẩn thận, lịch thiệp nho nhã, đều rất dễ dàng khơi gợi sự hứng thú trong lòng cô. Có lẽ là do đã nhìn chán đám con trai ngây thơ, nên cô mới bị sự thành thục này hấp dẫn. Nhớ lại đoạn tình cảm trước kia của cô, đối phương là kiểu hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, cách xử sự hay làm người kiểu gì cũng sẽ có một đôi chút dịu dàng, sự thật là anh ta chính là một người bên ngoài tô nạm vàng ngọc, nhưng bên trong là mặt hàng thối rữa.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, sau khi đi qua mấy tiếng đồng hồ “yêu đương” của tối qua, mất một lúc sau Đường Thuần cũng không biết phải đối mặt với Phó Hạo Nguyệt như thế nào.
Có một bức tường giới hạn đã bị phá vỡ, muốn khôi phục lại như ban đầu sợ là không thể nào.
Đường Thuần càng nghĩ càng thấy tức giận, hôm qua sao cô không che đi chứ? Chủ động hôn như thế, không phải là khiến cô trông như kẻ thua cuộc sao?
Vừa dọn dẹp áo khoác trên sô pha, vừa hung tợn mở miệng tiếc hận, mà tờ giấy trong túi kia cũng rớt xuống mặt đất.
Đường Thuần sửng sốt một lát, lập tức khom lưng nhặt tờ giấy lên, khuôn mặt đầy phức tạp mà mở ra.
Hôm đó cô cầm bức tranh xấu như quỷ này, sau khi trở về thì tiện tay nhét vào túi, vốn là muốn ném đi, nhưng chiếc áo khoác mặc một lần này đã bị cô ném lên trên ghế sô pha rồi cũng chẳng sờ đến nữa, cho nên quên mất còn có chuyện như vậy.
Đường Thuần nhìn chữ “viết ngoáy” đến cực điểm kia của mình, lúc này khi đã tiếp nhận “huấn luyện chuyên nghiệp”, trái lại là ngay cả cô cũng cảm thấy ghét bỏ.
Ba chữ “Phó Hạo Nguyệt” này, bị cô viết đến xiêu vẹo, không có một chút phong độ nào giống như con người thật của anh vậy, duy chỉ có cây tre đen mà anh tự mình viết ở bên cạnh này còn mang theo một chút hương vị kiên cường già dặn, là mấy nét bút tiện tay của anh.
Trong lúc nhất thời, không thể nói rõ là kính nể hay là ghen ghét, Đường Thuần “chậc chậc” hai cái, suy nghĩ thứ đồ chơi này mình giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, huống chi trước đây không dễ dàng gì cầm về cũng chỉ là muốn ném đi, không thể vi phạm ý muốn lúc trước của mình đấy chứ.
Đường Thuần suy nghĩ, cất bước đi đến cạnh thùng rác, sau một hồi suy nghĩ thì ném tờ giấy trong tay mình vào thùng rác.
Nhưng mà, quay người đi chưa được hai bước, chân bỗng nhiên dừng lại, mấy giây sau lại quay đầu một lần nữa, nhặt tờ giấy lên, may là không dính bụi bẩn: Thôi vậy, tốt xấu gì cũng có mấy cây tre ở bên trên, cũng là bút tích của anh, không chừng đến lúc nào đó còn có thể bán đi, vẫn nên giữ lại vậy.
Nghĩ như vậy, Đường Thuần lại đi đến phòng ngủ, cầm tờ giấy nháp này kẹp vào trong cuốn sổ mà cô từng trải qua vài lần thi cuối kỳ kia.
Gió lạnh không ngừng gào thét ở bên ngoài, sau trận tuyết lớn ngày hôm qua, toàn bộ thành phố đều bị phủ kín bằng một lớp băng tuyết vừa nặng vừa trắng, bớt đi mấy phần ồn ào lại thêm mấy phần yên tĩnh, cho dù là ai nhìn vào, sự rộn ràng trong lòng kia cũng tự nhiên biến thành an ổn hơn một chút.
Đường Thuần mặc chiếc áo lông thật dày đi vào trong đống tuyết, thầm nghĩ hôm nay không dễ đi xe điện, thế là lập tức trực tiếp đặt xe đến nhà họ Phó.
Trong thành phố nhiều người, mặt tuyết phủ đầy lúc trước cũng bị người tới người lui đạp cho đen thui, nhưng mà vừa đến nhà họ Phó, Đường Thuần bị khung cảnh kia làm cho sợ đến há mồm, đến mức không nhịn được mà cầm điện thoại di động lên chụp thật nhiều ảnh.
Tuyết rơi trên mặt đất chưa được dọn dẹp đi, duy trì dáng vẻ suốt một buổi tối, giống như một tờ giấy trắng, đợi người đến vẽ tranh.
Đường Thuần cẩn thận từng li từng chút một, lưu lại vết chân trên mặt tuyết, một lần lại một lần, không may lại khơi dậy sự hứng thú, quên cả giờ đi làm.
Trong biệt thự, ông Lý và Phó Hạo Nguyệt cùng đứng trước cửa sổ, trong phòng rất ấm áp, tạo thành sự chênh lệch nhiệt độ rất rõ ràng so với bên ngoài.
Ông Lý ở bên cạnh đứng gần sát ngài Phó, lại chuyển tầm nhìn chuyển về phía cô gái đang đứng không xa kia nhún nhảy trên mặt tuyết, sau một lúc lâu, mới hỏi ra câu hỏi trong lòng đầy dò xét: “Cậu chủ, tuyết này… nên tìm người đến dọn đi nhỉ?”
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt chớp một cái, tầm nhìn từ đầu đến cuối luôn tập trung trên người cô gái, nhìn động tác khôi hài của cô, đuôi mắt mang theo sự dịu dàng mà ngay cả bản thân cũng không ý thức được.
“Ừm, giữ lại đi, đợi cô ấy chơi chán thì nói sau.”
Nghe đến đây, ông Lý cũng không nhịn được mà cười, lập tức trêu chọc nói: “Cậu chủ đúng thật là chiều chuộng Tiểu Đường.”
Phó Hạo Nguyệt nghe xong, liếc mắt nhìn ông lão mặt mũi đầy quái đứng ở bên cạnh, lập tức thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía Đường Thuần.
“Không chiều cô ấy, chẳng lẽ lại chiều ông lão nửa thân thể đã sắp xuống lỗ như ông à? Mưu đồ gì?” Phó Hạo Nguyệt mở miệng, trái lại là không có một chút ý tứ muốn che giấu nào.
Ông Lý nghe cậu chủ nói không khách khí như vậy, cũng không giận chút nào, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu, vẫn giễu cợt như cũ nói: “Vậy cậu chủ có mưu đồ gì với Tiểu Đường thế?”
Phó Hạo Nguyệt nghe xong, ánh mắt trong sự im ắng không một tiếng động trở nên thâm trầm hơn rất nhiều.
Anh có mưu đồ gì với Đường Thuần? Nghĩ cẩn thận, dường như cũng không ra lý do gì.
Có lẽ, anh mưu đồ, là sự an tâm khi anh ở cùng cô, là thấy những lúc cô cười đầy vui vẻ, là sự thỏa mãn được bao dung cô… Giống như tối hôm qua trong đêm tuyết, sự nhiệt huyết và phấn khởi đã lâu không thấy cùng với cái ôm cái hôn, tất cả những thứ này đối với anh mà nói cũng mới mẻ như vậy, tựa như ánh lửa không ngừng loé sáng lên trong cuộc sống đầy tăm tối, cứ như vậy mà khiến anh bước đến.
Phó Hạo Nguyệt đưa tay, theo thói quen di chuyển chiếc nhẫn trên ngón tay cái, một lần lại một lần, sau một lúc mới không nhanh không chậm mà mở miệng: “Xinh đẹp, trẻ trung, đáng yêu.”
Ông Lý nghe xong đã biết là lời trái với lương tâm, có lẽ là do nguyên nhân ở phương diện này, nhưng tuyệt nhiên không phải là lý do khiến cậu chủ động tâm.
Chỉ là thứ đồ chơi như tình yêu này, vốn tuyệt vời đến không thể miêu tả, tựa như lúc đó ông động tâm với A Thiến, chẳng qua cũng chỉ là lúc mà ông giúp bà ấy chuyển cái thùng, bà cười nói với ông một câu: “Anh nhỏ, anh khỏe thật đấy.”
“Cậu chủ thật đúng là một người tầm thường.”
Phó Hạo Nguyệt khẽ cười một tiếng, lập tức chậm rãi thở hắt ra, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Trên thế giới này, ai lại thật sự không tầm thường chứ?”
Nói đến đây, Phó Hạo Nguyệt thu lại tầm mắt, lúc rời đi còn căn dặn một câu: “Nếu cô ấy vui như vậy, thì để cô ấy chơi một lát đi.”
Đường Thuần quả thật là có chút chơi vui đến mức quên hết sạch, chờ đến khi tỉnh táo lại thì đã qua thời gian ông chủ ăn sáng.
Vội vã chạy về phía biệt thự, đang suy nghĩ phải nhanh chóng bày thức ăn sáng lên thì lại bị ông Lý cười cười ngăn cản, nói: “Cậu chủ đã ăn rồi, đến lúc đó thì trực tiếp chuẩn bị cơm trưa là được, bên ngoài khó khăn lắm mới tích tụ được tuyết, cô cứ chơi một lát nữa đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]