Khi Đường Thuần sốt ruột chạy về phòng khách, ngài Phó ban đầu đang thảnh thơi tản bộ bên sô pha lúc này đã ngồi trên ghế.
Loa vẫn đang phát kịch nam như cũ, Đường Thuần nghe không hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ như vai võ sinh* trong vở kịch đang đứng đó mắng chửi.
*Vai võ sinh: là một nhân vật giỏi võ thuật trong hí kịch, vai võ sinh được chia thành hai loại, một loại được gọi là võ thuật dài hạn, một loại khác được gọi là võ thuật ngắn hạn. Các võ sinh đều mặc áo giáp, đội mũ sắt, đi ủng đế dày và thường sử dụng vũ khí cán dài.
Sau khi Đường Thuần với ông Lý chậm rãi đến sau ghế sô pha, hai người cực kỳ ăn ý không vội vàng lên tiếng nói gì, ngược lại liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn ra được có chút sợ hãi trong ánh mắt của đối phương.
Là nhân viên mới tới, tất nhiên Đường Thuần không dám mở miệng trước tự tìm xúi quẩy, mà nhường nhân viên cũ. Ông Lý hiểu rõ khi ngài Phó tức giận có nói gì cũng vô dụng, dù ông ấy đã làm việc ở nhà họ Phó nhiều năm như vậy, nhưng dựa vào tính tình của ngài Phó thì cũng sẽ không nể mặt ông ấy chút nào.
Trong lúc nhất thời, phòng khách trở nên cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến lòng người hoảng hốt.
Trong lúc mọi người trầm mặc, đột nhiên ngài Phó đang ngồi trên sô pha lại mở miệng hỏi: “Mấy cọng hoa cỏ kia không sao chứ?”
Giọng người đàn ông cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ay-mac-benh-nang/3363444/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.