“Đồ quỷ nhỏ này, con đi chơi với người khác là quên mẹ. Nếu con thích người ta như vậy, hay là mẹ để con ở lại đây nhé.” Cảnh Tiêu véo mũi Hallie, thích thú nói. Nhà ăn cách ký túc xá nơi Chu Hảo ở không xa, nhiệt độ ban đêm vừa phải, mát mẻ dễ chịu. Cảnh Tiêu cũng không vội, chậm rãi đi về. Hallie nắm hai tay lại, đáng thương nhìn Cảnh Tiêu: “Không phải như vậy đâu mom, chú đó chính là người trong ảnh, bởi vì chú ấy là người mà mommy quen nên con mới chơi với chú ấy. Mommy đừng tức giận mà, đừng để con ở lại đây.” Cảnh Tiêu nhìn Hallie, hơi hơi nhíu mày hỏi: “Có thật không?” Hallie vội vàng gật đầu. Cảnh Tiêu không phải không cho cô bé chơi với người khác nhưng sợ cô bé sẽ hình thành thói quen, sau này tùy tiện đi theo người lạ. Cô cười: “Lần sau nhớ nói trước với mẹ một tiếng.” “Dạ.” Hallie lại gật đầu. “Chú kia nói với con những gì?” Cảnh Tiêu hỏi. Hallie suy nghĩ một chút, sau đó cười rộ lên: “Con thích uống sữa bò giống mommy nên chú xấu xa cho con một hộp sữa lớn, còn nói chú ấy đã dùng sữa bò để nuôi lớn mommy.” Cảnh Tiêu xấu hổ, nghĩ lại sự thật đúng là như thế, nhưng cô đối với những lời này cũng âm thầm lên án, cô còn chưa nói cô ngồi trên lưng anh và nhìn anh hít đất mà lớn lên đâu. Nhưng Hallie có lẽ sẽ không hiểu, cô liền nói: “Đừng tin chú ấy.” Hallie vẫn luôn nghe lời Cảnh Tiêu, cũng đáp lại cô: “Vâng ạ.” Hai người nói chuyện suốt dọc đường, Hallie từ lúc ngủ trưa đến nửa giờ trước vẫn rất hăng hái, khi về đến ký túc xá lại bị Chu Hảo và mấy nữ quân y khác ôm đi chơi. Cảnh Tiêu rảnh rỗi, liền cầm di động của Chu Hảo gọi cho Lý Thiếu Phi. Sau vụ bạo loạn buổi chiều, Lý Thiếu Phi đã biết tin nhưng anh cũng chưa từng liên lạc với Cảnh Tiêu, không biết Cảnh Tiêu và Hallie thế nào, cũng không biết tìm người ở đâu. “Bọn em không sao là tốt rồi, chờ thêm đêm nay, sáng mai anh sẽ nhanh qua đó.” Lý Thiếu Phi nói: “Việc ở đây đều đã xong, chờ đón được em cùng Hallie, chúng ta…” “Gọi là tổ tông.” Cảnh Tiêu lạnh lùng nói. Lý Thiếu Phi cười nói: “Đừng như vậy Tiêu nhi, chúng ta quen nhau cũng hai năm rồi, tình huynh đệ hẳn là cũng có đi.” “Đã hết rồi.” Cảnh Tiêu cười lạnh: “Không gọi tổ tông cũng không sao. Dù sao Hallie cũng là do em từ lửa đạn cứu ra, cô bé cũng gần gũi với em. Anh vậy mà còn nói muốn nhìn thấy con gái của anh.” Cảnh Tiêu cố ý kéo dài giọng câu cuối cùng. “Được được được, tổ tông của anh, bà nội của anh.” Lý Thiệu Phi nói nhanh, ngữ khí cũng rất chân thành, còn thêm danh xưng: “Em nghe có thấy thoải mái hơn không?” Cảnh Tiêu: “Được, rất thoải mái.” “Có phải di động của em rơi rồi không? Để anh đem qua cho em cái khác.” Lý Thiếu Phi không ngừng nói: “Em chờ anh, anh đã tính qua, chậm nhất ngày kia sẽ tới đó…” “Lý Thiếu Phi, tạm biệt.” Cảnh Tiêu nói xong liền cúp điện thoại. Hai người thường xuyên nói chuyện như vậy, nhưng nếu có việc gì thì Lý Thiếu Phi vẫn rất đáng tin cậy. Lý Thiếu Phi cũng biết tính tình cứng miệng nhưng dễ mềm lòng của cô, cho nên cũng không gọi lại nữa. Cảnh Tiêu thở dài một tiếng, lúc này mới cảm thấy hoàn toàn thả lỏng. Cô dựa vào lan can trên hành lang, mũi chân di di trên mặt đất, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, khuôn mặt vốn trắng lại phủ thêm một lớp ánh sáng nhợt nhạt. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra. Giống như một giấc mơ nhưng so với trong mơ lại vô cùng chân thật. Lúc cô cầm súng chĩa vào Trì Thanh Hành, trái tim như muốn chết đi sống lại. Sinh tồn trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, đột nhiên lại có người trước mặt che chắn hết máu me, cô có thể cảm thấy rõ ràng trái tim trong lồng ngực mình nhảy lên. Cảm giác ấy vô cùng chân thật. Bốn năm, Trì Thanh Hành vẫn như trước, bất kể ở đâu cũng khiến cô phải thoái lui, cô phải thừa nhận người đàn ông này vẫn quyến rũ như ngày nào. Sáng hôm sau, Cảnh Tiêu thức dậy đưa Hallie đến nhà ăn ăn sáng. Triệu Chấn và những người khác cũng ghép bàn chơi với Hallie, Vương Cửu Nhất cũng ở đó. Hallie bị mấy người họ chọc cho cười vui vẻ. Tâm trạng Cảnh Tiêu cũng tốt lên, liền đi ăn sáng. Vốn dĩ muốn lấy cho Hallie một hộp sữa bò nhưng nhân viên nhà ăn nói bữa sáng không chuẩn bị sữa bò. Cô có chút buồn bực, nhưng mới tối qua còn thấy Trì Thanh Hành cùng Hallie ngồi bên ngoài nhà ăn uống sữa bò, có lẽ là như vậy thật. Cô đành lấy một ít bánh bao và cháo. Bởi vì hiện tại còn sớm nên trong nhà ăn không có nhiều người. Cảnh Tiêu đem bữa sáng đặt trước mặt Hallie, Hallie tự mình ăn. Cô bé muốn chơi với các chú kia nên ăn rất nhanh, một lát đã no. Cảnh Tiêu cũng không quản việc Hallie ăn ít hay nhiều, đều để cô bé tự túc. Triệu Chấn và những người khác đã quen với việc giải quyết bữa ăn trong vài phút, Cảnh Tiêu vẫn còn đang ăn cháo, mọi người trong bàn đã buông chén đũa đứng lên, đồng thanh: “Đội trưởng!” Một tiếng này khiến Cảnh Tiêu suýt chút nữa không nuốt trôi cháo, từ từ ngẩng đầu lên, liền thấy Trì Thanh Hành khoanh tay đi tới. “Đều ăn đủ rồi? Giọng rất lớn.” Trì Thanh Hành dừng lại trước bàn, nhìn mấy người hỏi. “Đủ!” Vương Cửu Nhất nghiêm túc trả lời. “Vậy đi làm việc đi, đừng ở đây lười biếng.” Trì Thanh Hành nói. Vương Cửu Nhất cười hì hì rồi nói: “Đội trưởng, hôm nay em đổi gác, không có việc gì, em sẽ trông chừng chăm sóc bọn trẻ.” “Trông nom bọn trẻ sao?” Trì Thanh Hành thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ nhiều, đem hộp sữa bò trong tay đặt trước mặt Hallie, Hallie vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn ạ!” “Không có gì.” Trì Thanh Hành khẽ cười và nói, nhà ăn quả thực không chuẩn bị sữa cho bữa sáng, sữa và bánh mì là lúc trở về anh tiện tay mua, định sẽ ăn khuya nên để ở nhà ăn. Vương Cửu Nhất cười nhìn Trì Thanh Hành, tiếp tục đáp lời: “Cứ giao cho em. Trời ạ, bọn họ nói Hallie lớn lên rất giống anh.” Cảnh Tiêu đột nhiên bị sặc cháo, giương mắt nhìn Vương Cửu Nhất. Triệu Chấn cùng Khâu Hiểu Thiên vội ra hiệu cho Vương Cửu Nhất câm miệng. Vương Cửu Nhất này là người nhỏ tuổi nhất trong đội, rất thành thật, có gì nói đó, lúc này lại nói thêm một câu: “Em mới vừa nhìn kĩ lại, cái mũi với lông mi đúng là giống thật đấy!” Cảnh Tiêu vừa nghe, đột nhiên cũng có chút nghi ngờ, cô nhìn Hallie, lại quay đầu đánh giá Trì Thanh Hành rồi nhanh chóng tự trấn tĩnh lại, hắng giọng ho một tiếng. Đôi mắt của những thẳng nam cứng như thép này rốt cuộc là gì vậy??? Lại có thể nhìn ra như vậy. Cũng thật thần kỳ. Cảnh Tiêu cũng lười giải thích, âm thầm thở dài rồi tiếp tục uống cháo. Vẻ mặt của Trì Thanh Hành có chút lười biếng, anh không nhanh không chậm xua tay nói: “Ăn no rồi thì ra ngoài, đừng ở đây chiếm chỗ.” “Tuân lệnh!” Triệu Chấn nói với Cảnh Tiêu vài điều rồi bế Hallie lên, mấy người khác thu lại chén đũa liền chạy nhanh ra ngoài, tốc độ so với khi tránh đạn pháo trên chiến trường còn nhanh hơn. Nhà ăn yên tĩnh hẳn. Cảnh Tiêu bưng bát định uống nốt phần cháo còn lại, Trì Thanh Hành đặt hộp sữa trước mặt cô, ngồi xuống đối diện, lưng thẳng tắp. Vành mũ kéo xuống không quá thấp, Cảnh Tiêu có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Đụng phải ánh mắt của Cảnh Tiêu, anh hơi nhướng mày, nói: “Có một người mới bạn trở về sáng nay, là cậu ta đem cho.” “Ồ.” Cảnh Tiêu trả lời, có chút mờ mịt và lúng túng, cô uống hết cháo trong bát, đứng dậy và thu dọn chén đũa, nghĩ lại một chút vẫn là cầm lấy hộp sữa bò: “Cảm ơn.” Cô đang muốn rời đi, Trì Thanh Hành liền vươn cánh tay dài, nắm lấy cổ tay cô: “Nói chuyện với anh một lát.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]